Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 105.




Phòng ngủ của Lục Thính An không khác nhiều với tưởng tượng của Cố Ứng Châu rộng rãi, sạch sẽ, đơn giản mà tinh tế. Bộ chăn ga màu vàng nhạt, nội thất ba tông màu lam – trắng – ánh kim phối hợp hài hòa. Trên bàn còn đặt một bình hoa nhỏ, cắm ba loại hoa có sắc độ khác nhau: xanh đậm, hồng nhạt và đỏ thẫm nhẹ nhàng mà bắt mắt.

 

Chiếc giường thì lớn đến mức có thể ngủ ba bốn người mà vẫn dư chỗ. Hai bên giường trải thảm dày, một bên còn có cây đèn bàn hình hoa sen cổ điển, vừa đẹp vừa ấm áp. Cả căn phòng không có quá nhiều đồ, nhìn vào chỉ thấy gọn gàng và yên bình.

 

Cố Ứng Châu hít sâu một hơi không khí trong phòng mang theo mùi hương rất đặc trưng của Lục Thính An, hơi ấm áp, dịu nhẹ, như ánh nắng buổi sớm, khiến người ta không kìm được mà muốn thả lỏng. Khác hẳn với căn phòng lạnh lẽo, máy móc và không chút cảm xúc của anh.

 

“Vào đi.”

 

Thấy anh còn đứng tần ngần trước cửa, Lục Thính An quay đầu lại nói:

“Trừ giường ra, mấy chỗ khác muốn ngồi đâu thì ngồi.”

 

Cố Ứng Châu ngồi xuống ghế sofa, có chút khách sáo hỏi:

“Không phiền cậu chứ?”

 

Lục Thính An liếc mắt nhìn anh, cảm thấy hỏi câu đó có phần dư thừa.

“Lên đến tận đây rồi, còn tính là không phiền?”

 

Giọng cậu nhỏ, nhưng Cố Ứng Châu ngồi gần nên vẫn nghe được rõ ràng. Tuy vậy, anh giả vờ như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi.

 

Lục Thính An mở tủ lôi ra một bộ đồ ngủ bằng lụa, tiện tay ném lên giường rồi ngáp một cái:

“Tôi đi mở nước tắm trước, tranh thủ tắm cái cho tỉnh người. Không sao chứ?”

 

Cố Ứng Châu dừng ánh nhìn trên bộ đồ ngủ mấy giây, sau đó khẽ gật đầu.

 

Lục Thính An tiếp lời:

“Khăn tắm sạch có trong phòng tắm rồi, tôi chuẩn bị sẵn cho anh.”

 

Cố Ứng Châu tiếp tục gật đầu, mắt vẫn dõi theo bóng lưng đối phương đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

 

Anh không rõ lúc Lục Thính An sang ở nhờ phòng mình thì cảm thấy thế nào, chỉ biết khi chính bản thân bước vào không gian riêng tư của người kia, trong lòng không tránh khỏi một trận phức tạp. Vừa thấy tò mò, vừa thấy căng thẳng.

 

Đây là không gian riêng của Lục Thính An, là thế giới thuộc về cậu. Cảm giác như vừa đặt chân vào một nơi thiêng liêng mà bản thân không chắc mình có quyền bước vào. Cũng vì thế, Cố Ứng Châu đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên vụng về, sợ sẽ vô tình làm xáo trộn những thói quen sinh hoạt tinh tế và trật tự của cậu.

 

Anh muốn hiểu Lục Thính An nhiều hơn muốn biết cậu lớn lên ra sao, thích gì, ghét gì, sâu trong lòng đang nghĩ gì… Và anh cũng biết rõ, một khi đã có những mong muốn này, mọi chuyện đã không còn nằm trong vòng kiểm soát nữa rồi.

 

Tình cảm chính là như vậy. Ban đầu chỉ là một chút động lòng nhẹ tênh, như mưa phùn rơi qua vai áo. Nhưng chờ đến khi nhận ra, tất cả lý trí đều đã bị cảm xúc nuốt chửng từ lúc nào không hay.

 

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước nhỏ đều đều, Cố Ứng Châu lặng lẽ lắng nghe. Không khí quen thuộc và hương thơm dịu dàng quanh phòng khiến tâm trạng anh dần dịu xuống, cuối cùng khép mắt lại, để hơi thở kéo dài và ổn định.

 

Vụ án Lâm Kiến Giang mà Tổ Trọng Án vừa xử lý vốn đã được làm rất nhanh, một phần nhờ năng lực tổng thể của cả tổ, phần khác là vì chính họ đã dốc toàn lực tăng ca để đẩy nhanh tiến độ.

 

Hai ngày trước, Cố Ứng Châu đã không ngủ ngon vì một số chuyện riêng. Tính đến lúc này, anh đã gần 45 tiếng chưa chợp mắt. Con người không phải là sắt thép, đặc biệt là khi rơi vào một nơi yên bình như vậy, cảm giác mệt mỏi sẽ lập tức bao trùm.

 

Anh chỉ chợp mắt một chút, vài phút thôi.

 

Nhưng khi anh mở mắt ra lần nữa, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ lúc nào.

 

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị ai đó gõ khẽ hai tiếng.

Cố Ứng Châu đứng dậy đi mở cửa.

 

Ngoài cửa là Lâm An An.

Vừa nhìn thấy trước mặt là một anh đẹp trai cao lớn như vậy, cô nàng đỏ bừng cả mặt, vô thức cúi đầu, tim đập loạn một nhịp. Dù sao cũng là con gái còn trẻ, bình thường nhìn thấy Lục Thính An đã hay mộng mơ rồi, huống gì giờ là giữa đêm yên tĩnh, khoảng cách lại gần như vậy, người trước mặt còn là Cố Ứng Châu.

 

Chỉ là Lâm An An cũng chỉ đơn thuần ngưỡng mộ mà thôi, không có ý gì khác.

Phòng của thiếu gia xưa nay không cần người giúp việc vào dọn dẹp, cô ta cũng không dám nhìn lung tung bên trong thêm mấy cái.

 

“Cố thiếu gia, phòng ngủ phụ cách vách đã được chuẩn bị xong.”

 

Lâm An An cũng không biết ngoài kia Lục Trầm Hộ đã nói gì, chỉ đơn thuần làm tròn bổn phận người giúp việc:

“Anh muốn qua luôn không? Nước tắm cũng đã xả, đồ dùng vệ sinh tôi đều sắp xếp đầy đủ rồi.”

 

Cố Ứng Châu khựng lại một chút, lần đầu tiên cảm thấy nhìn thấy rõ mọi thứ cũng không hẳn là chuyện hay.

 

Anh im lặng hai giây rồi hỏi:

“Không phải trong nhà chăn ga đều đã mang đi giặt sạch hết rồi sao?”

 

Lâm An An không ngờ cả chuyện này anh cũng để ý, bật cười hai tiếng, “Không hổ là cảnh sát Cố, để ý tỉ mỉ thật. Nhà chúng tôi vừa mới đem hơn hai chục bộ ga giường chăn gối đi giặt hết rồi ạ. Nhưng mà phòng ngủ phụ thì cứ nửa tháng mới thay một lần, mà lần gần nhất là tuần trước. Còn sạch lắm, anh không cần lo gì đâu ạ.”

 

Cố Ứng Châu: “…”

 

Anh không phải lo vấn đề sạch sẽ.

Anh lo là đêm nay rốt cuộc có nên ra khỏi căn phòng này hay không.

 

Trong phòng tắm đã vang lên tiếng bước chân. Chắc là Lục Thính An đang lau người, chuẩn bị mặc đồ.

 

Tim Cố Ứng Châu siết lại, tay theo bản năng kéo nhẹ then cửa.

 

“Ngại quá, tôi hơi khó ngủ nếu không quen giường.” Anh thản nhiên nói:

“Ở chỗ lạ thường là ngủ không được. Đêm nay tôi với thiếu gia nhà cô ngủ tạm một đêm là được.”

 

Nói xong, sợ Lâm An An lại tiếp tục khuyên giải, anh dứt khoát đóng cửa cái rầm, để lại Lâm An An đứng ngơ ngác trước cánh cửa đã khóa chặt.

 

“Không quen giường?”

Cô nàng trợn mắt nhìn cửa phòng, thì thầm như lầu bầu với chính mình.

“Phòng của thiếu gia, chẳng phải cũng là lần đầu tiên tới sao? Vậy mà ngủ được?”

 

Cô càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

 

Hai người đàn ông lớn nằm ngủ chung một giường.

Dù nghĩ thế nào cũng thấy là lạ. Nhất là còn biết thiếu gia nhà mình là người “không thẳng”.

 

Cô hít sâu một hơi, hạ giọng thì thầm như sợ bị ai nghe thấy:

“Cố thiếu gia cũng gan quá đấy, không sợ Lục thiếu đêm khuya lửa lòng bùng cháy, làm ra chuyện gì đó sao!”

 

Lâm An An vừa lẩm bẩm vừa xoa tay, nếu không phải điều kiện không cho phép, cô nàng thật sự có hơi muốn… nằm dưới gầm giường phòng Lục Thính An mà xem rốt cuộc hai người kia đêm nay ngủ thế nào.

 

Chuyện này, quá mức kích thích luôn rồi!

 

Trong phòng ngủ, Lục Thính An bước ra với bộ đồ ngủ mỏng nhẹ màu vàng nhạt, mái tóc vừa gội còn ướt, phủ chiếc khăn lông ẩm. Từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống sàn nhà, vẽ ra dấu vết mờ mờ dưới ánh đèn dịu.

 

Áo ngủ của cậu và Cố Ứng Châu là cùng kiểu: một người vàng nhạt, một người xanh đậm, dưới ánh sáng lại gần như trùng màu. Nhìn vào, chẳng khác gì đồ đôi, tình lữ phiên bản đêm khuya.

 

Cậu vừa lau tóc vừa liếc về phía cửa:

“Vừa nãy có ai đến à? Hình như tôi nghe tiếng nói chuyện.”

 

Cố Ứng Châu không giấu giếm:

“Có. Là người giúp việc.”

 

“Đến làm gì?”

Lục Thính An hỏi tiếp.

 

Cố Ứng Châu bình thản bước lại gần giường, cầm lên bộ đồ ngủ đặt sẵn:

“Hỏi có muốn gọi gì ăn đêm không. Mà cậu đói à?”

 

Không cần nghĩ nhiều, Lục Thính An lập tức lắc đầu.

 

Hồi ở sở cảnh sát, cậu đã ăn sơ chút đồ lót dạ. Dạ dày cậu vốn không tốt, ăn vào giờ này chỉ tổ đầy bụng, mất ngủ càng thêm khó ngủ. Hơn nữa, giờ đã mệt đến mức đói cũng bị cơn buồn ngủ che lấp.

 

Cố Ứng Châu như sớm biết trước câu trả lời, mặt không đổi sắc nói:

“Ừ, nên tôi bảo cô ấy đi rồi. À, trong phòng tắm có đôi dép nào cho tôi không?”

 

Nói dối mà thêm một chút thật, tự nhiên sẽ dễ tin hơn.

 

Quả nhiên, Lục Thính An chẳng hề nghi ngờ gì, vừa lau tóc vừa nhàn nhạt đáp:

“Sau cánh cửa có một đôi, cỡ 41, chắc hơi chật chút. Dù sao cũng chỉ qua đêm, chịu khó tạm vậy. Đồ dùng tắm rửa thì bên phải bồn rửa tay, còn nguyên chưa dùng.”

 

Mùi sữa tắm của Lục Thính An không rõ hiệu gì, lúc đầu ngửi thì mát lạnh dễ chịu, lại gần chút thì ngọt ngào thơm ngát. Cuối cùng, đến mức khiến người khác… ngửi mãi không dứt ra được.

 

Cố Ứng Châu không dám nán lại lâu bên cậu, cầm quần áo lên rồi nhanh chóng vào phòng tắm. Nhưng tình hình bên trong cũng chẳng khá hơn, hơi nước mờ mịt trộn lẫn mùi hương ngọt mát đó, len lỏi từng lỗ chân lông, như thể cả người anh sắp tan vào mùi hương của Lục Thính An.

 

Chỉ cần nghĩ đến người kia, thân thể anh đã tự động nóng lên.

 

Anh hít sâu hai hơi, bắt đầu cởi bộ cảnh phục, nhanh chóng bước vào khu vực vòi sen. Nước ấm do Lục Thính An đã chỉnh sẵn, anh không ngần ngại mở luôn.

 

Ngay lập tức “Xoẹt!”

 

Một dòng nước nóng rát như đổ sôi từ đầu dội thẳng xuống vai. Cố Ứng Châu suýt chửi thề.

 

“Đùa à! Cạo lông heo còn không cần nước nóng đến thế…” Nhiệt độ này ít nhất cũng hơn 50 độ.

 

Anh vừa tức vừa buồn cười, vội vàng vặn về phía nước lạnh. Bị cú sốc ban nãy, giờ anh không dám tắm luôn dưới nước nữa, phải lấy tay thử từng chút, chờ da quen rồi mới dám đưa đầu xuống.

 

Nước ấm trượt từ cổ xuống ngực, lượn qua cơ bụng. So với nhiệt độ thường ngày anh hay tắm, hôm nay hơi lạnh hơn chút, nhưng lại vừa khéo đủ để xoa dịu cơn nóng âm ỉ trong lòng.

 

Tắm xong, Cố Ứng Châu đi ra, người khoác áo ngủ màu xanh đậm, hai nút trên cùng chưa cài, lộ ra xương quai xanh rõ ràng sắc nét đến mức có thể… nuôi cá được.

 

Lục Thính An đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn sang đúng lúc bắt gặp cảnh tượng đó, không thể không lẩm bẩm trong lòng:

 

Khó trách nhiều người mê mệt, dáng người này không mê mới lạ.

 

Áo ngủ vốn rộng, vậy mà lên người Cố Ứng Châu lại ôm sát, vẽ rõ từng đường nét: bắp tay chắc khỏe, cơ bụng rắn chắc. Chiều cao anh hơn Lục Thính An khoảng 7-8 phân, quần cũng chẳng che được đường cong nơi giữa.

 

Lục Thính An cố tránh mắt đi, nhưng ánh nhìn vẫn như có “ra-đa”, âm thầm liếc mấy lần.

 

Cố Ứng Châu cười như không cười, xoay người thả khăn lông vào nhà tắm rồi vòng qua giường, chỉ vào một tấm thảm lông trải ở chân giường:

“Bắt tôi ngủ ở đây hả?”

 

Lục Thính An gật đầu, “Tôi chưa từng ngủ chung giường với ai. Có thói quen giật chăn lúc nửa đêm, để chắc ăn thì mỗi người mỗi góc.”

 

Biết là không cho mình chăn, Cố Ứng Châu thoáng hơi tức, nhưng nghe đến câu “lần đầu”, thì cơn giận lại biến mất.

 

Lần đầu? Vậy trước mấy người bạn trai kia đều là gặp dịp thì chơi thôi?

 

Anh bật cười khẽ, nhấc tấm thảm lông lên, quăng lại giường:

“Lục Thính An, cậu có biết bây giờ thời tiết bao nhiêu độ không? Bên ngoài đang tuyết rơi đấy, cậu tính cho tôi cái thảm mỏng vậy à?”

 

Lục Thính An hơi ngượng: “Trong phòng có bật điều hòa…”

 

Cố Ứng Châu biết rõ mình không lạnh, nhưng lý lẽ vẫn cần nói cho đàng hoàng:

“Tôi vẫn là người bệnh đấy nhé. Người bệnh sức đề kháng yếu hơn bình thường, lại còn mấy hôm nay ngủ không đủ.”

 

Hai người càng lúc càng gần. Dưới ánh đèn, Lục Thính An nhìn thấy rõ quầng mắt xanh dưới mắt anh, lặng lẽ chột dạ, giọng cũng nhỏ đi:

“Tôi thật sự không quen ngủ chung với người khác…”

 

Chưa nói hết câu, Cố Ứng Châu đã không nói không rằng chui luôn vào chăn.

 

Giường rất mềm. Khi bên kia bị lún xuống, Lục Thính An không kìm được trượt về phía anh. Phải nhanh tay níu mép drap giường mới không va mặt vào da thịt của đối phương.

 

Cố Ứng Châu bình thản nằm xuống, mắt nhắm hờ, giọng như thể chuyện đương nhiên:

“Sau này cậu còn phải nằm cạnh người khác. Sớm muộn cũng phải quen việc ngủ chung thôi.”

 

Lục Thính An cúi đầu nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, nhất thời cạn lời.

 

Cậu ta… khi nào thì nói là sẽ nằm cạnh người khác đâu chứ?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận