Trời đã tối đen như mực, dù lúc ấy còn chưa qua chín giờ đêm.
Vì vừa chạng vạng đã có một trận mưa phùn, nên lúc này không khí trở nên âm ẩm, độ ẩm cao, sương mù lờ mờ, hơi lạnh len vào từng hơi thở lạnh buốt đến tận phổi, khiến người ta tỉnh táo và rợn tóc gáy cùng lúc.
“Chúng ta thật sự còn muốn đi sao? Hay là thôi đi thì hơn.”
Trên con đường mòn nhỏ xuyên qua rừng cây, một nữ sinh trông như sinh viên đại học kéo tay bạn mình, giọng nói có phần run rẩy.
“Sợ cái gì chứ?” một giọng nữ mạnh mẽ khác đáp lại.
Bạn cô nàng kia vòng tay ôm qua vai cô, ghé sát tai cười trêu:
“Nghe nói khi biết được sẽ đi cùng Điền Thần Ngật thì cậu vui ra mặt còn gì. Giờ thì thế nào? Thời điểm hoàn hảo, địa điểm hoang vu, lại thêm bốn đứa tụi mình, chẳng phải là trời giúp người có lòng à? Đến lúc có biến gì thật, tớ sẽ đẩy cậu ngay vào lòng người cậu thầm mến, thế là thành công mỹ mãn rồi còn gì?”
Cô gái đang sợ đến mức muốn quay đầu bỏ về, vừa nghe đến tên Điền Thần Ngật lập tức đỏ mặt, cảm giác lo sợ cũng tạm tan đi một phần.
Cả nhóm bốn người là sinh viên năm nhất của Đại học Kỹ thuật Tây Tường. Mấy ngày trước vừa thi xong học kỳ, giờ đúng vào thời điểm rảnh rỗi đi chơi xả stress.
Cô gái yếu bóng vía tên là Triệu Dĩ Huyên, học ngành truyền thông. Còn cô bạn kia là Tôn Thư Hàm, cùng ngành, đồng thời là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Triệu Dĩ Huyên.
Ngay từ ngày nhập học, Triệu Dĩ Huyên và Tôn Thư Hàm đã vừa gặp đã hợp, nhanh chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Sau này, Triệu Dĩ Huyên mới biết bạn trai của Tôn Thư Hàm là Hoàng Tiên Trạch cũng học cùng trường, cùng ngành kỹ thuật gỗ.
Trong một lần cả nhóm đi ăn chung, Triệu Dĩ Huyên có dịp gặp luôn người bạn thân chí cốt của Hoàng Tiên Trạch là Điền Thần Ngật.
Cả Hoàng Tiên Trạch và Điền Thần Ngật đều thuộc kiểu nam sinh dương quang sáng sủa, khỏe khoắn, đẹp trai. Nhưng xét về nhan sắc, Điền Thần Ngật vẫn nhỉnh hơn một chút: mày rậm, mắt to, tóc dày, lại cao tận 1m89, đứng giữa một đám sinh viên năm nhất còn non nớt, trông anh cực kỳ nổi bật.
Ngay từ lần đầu gặp, Triệu Dĩ Huyên đã rung động. Nhờ vào mối quan hệ chị em thân thiết với bạn gái của bạn anh, cô luôn tìm cách gần quan được ban lộc.
Trong một tháng trở lại đây, hai người cũng có kha khá dịp tiếp xúc, nhưng cô luôn cảm thấy Điền Thần Ngật chẳng mặn chẳng nhạt, lạnh lùng giữ khoảng cách. Cô chủ động thì anh né tránh, mong chờ anh chủ động trước thì lại chẳng thấy gì.
Nghe nói hôm đó Tôn Thư Hàm và Hoàng Tiên Trạch, cùng với Điền Thần Ngật, rủ nhau đi thám hiểm một viện dưỡng lão bỏ hoang ở Cảng Thành sau khi xem một bộ phim kinh dị. Dù cực kỳ sợ ma, Triệu Dĩ Huyên vẫn không nói hai lời, chủ động đề nghị được đi cùng.
Chỉ là sợ thì vẫn sợ. Mặc cho trước mặt là củ cà rốt to bự như Điền Thần Ngật, trên suốt chặng đường, Triệu Dĩ Huyên không biết đã mấy lần hối hận vì quyết định này, chỉ muốn quay đầu chạy về.
Không trách cô được, con đường dẫn đến viện dưỡng lão thật sự quá rợn người.
Mùa hè thì đỡ hơn, trong rừng còn nghe tiếng côn trùng, chim chóc. Nhưng mùa đông như bây giờ, thứ duy nhất còn lại là sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc, tĩnh đến mức có thể nuốt trọn cả người mà không cần phát ra tiếng động.
Ngay lúc đó, một giọng gọi gắt lên từ phía trước:
“Hoàng Tiên Trạch!”
Tôn Thư Hàm đột nhiên gọi to một tiếng, cách mấy mét vang vọng giữa rừng khuya. Hai nam sinh đang đi phía trước bị dọa đến nhảy dựng, một người thấp hơn quay đầu lại với vẻ lo sợ.
“Bà nội nó chứ!” Hoàng Tiên Trạch vừa tức vừa buồn cười, giậm mạnh một cái rồi bỏ mặc Điền Thần Ngật, chạy ngược lại một đoạn. “Giữa chỗ tối như hũ nút thế này, tự dưng gọi to tên anh làm gì? Em muốn lũ cô hồn dã quỷ quanh đây nhớ kỹ tên anh à?!”
Bị mắng một hồi, Tôn Thư Hàm chẳng những không sợ mà còn giơ tay nhéo tai anh ta, giọng cao vút:
“Anh với anh Ngật đi phía trước bỏ em lại phía sau, không sợ thì cũng nên nghĩ em mới là bạn gái của anh chứ! Sao không chịu quay lại bảo vệ em hả?!”
Sau khi kéo anh ta lại gần, cô mới hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Anh quên mất chuyện lúc nãy em dặn rồi à? Không phải nói sẽ tạo cơ hội cho Dĩ Huyên à?”
Hoàng Tiên Trạch đúng là quên thật.
Anh ta vỗ trán một cái, lí nhí xin lỗi:
“Tại mải dò đường phía trước, xin lỗi bảo bối.”
Rồi anh ta quay ra gọi to:
“Ngật tử! Lại đây một chút!”
Điền Thần Ngật tiến lại gần, hỏi:
“Gì vậy?”
Hoàng Tiên Trạch cười toe, vòng tay ôm vai Tôn Thư Hàm:
“Ngại quá huynh đệ, bạn gái tôi sắp khóc rồi. Tôi phải chăm cô ấy cái đã, cho cô ấy cảm giác an toàn.”
Điền Thần Ngật không nói gì, mặt tỉnh bơ.
Hoàng Tiên Trạch nháy mắt cười xấu xa:
“Cậu làm quý ông chút đi, đi với Dĩ Huyên đi được không? Cô ấy nhát lắm, lần này cũng là chúng ta rủ cô ấy ra đây, phải chăm sóc một chút chứ.”
Điền Thần Ngật vốn là kiểu người sống trong thế giới nội tâm rất riêng, không giỏi xử lý những tình huống thân mật bất ngờ, nhất là khi tự dưng có một nữ sinh cứ muốn chen vào thế giới của mình, cảm giác đúng là hơi phiền.
Nhưng nói gì thì nói, Triệu Dĩ Huyên cũng là một cô gái đáng yêu, vóc dáng nhỏ nhắn, tính cách mềm mỏng. Dù không đến mức say nắng, anh cũng chẳng hề thấy ghét cô.
Anh quay đầu nhìn về phía cô, khẽ vẫy tay. Chưa đầy vài giây sau, cô đã lon ton chạy lại.
“Sợ lắm hả?” Điền Thần Ngật cúi xuống hỏi. Thấy cô gật đầu nhẹ, anh bèn đưa tay ra:
“Nắm lấy tay tôi.”
“Thật ra không cần sợ đến thế đâu. Thế giới này làm gì có ma. Mấy phim kinh dị đó đều dựng chuyện cả.”
Được chính crush chìa tay ra nắm, Triệu Dĩ Huyên chẳng nghe rõ anh nói gì, chỉ lo gật đầu lia lịa:
“Ừm ừm ừm…”
Không khí xung quanh hình như cũng không còn lạnh nữa, làn hơi ấm từ tay truyền ra khắp người. Trời đêm dường như cũng sáng hơn đôi chút, như có một lớp sương hồng mờ mờ bao phủ mọi thứ.
Triệu Dĩ Huyên cảm thấy hạnh phúc đến muốn bay lên trời.
…
Viện dưỡng lão bỏ hoang nằm lưng chừng núi, cả nhóm mới đi được nửa đường, vẫn còn khoảng 700–800 mét nữa.
Bốn người đi cùng nhau, ai nấy im lặng, bầu không khí bắt đầu trở nên gượng gạo. Để phá tan sự căng thẳng, Hoàng Tiên Trạch bắt đầu kể chuyện:
“Các cậu biết tại sao mười lăm năm trước người ta lại xây viện dưỡng lão ở cái chỗ hẻo lánh thế này không? Rõ ràng cách nội thành xa như vậy, xe cộ thì không thể lên tới nơi…”
Tôn Thư Hàm phối hợp hỏi:
“Tại sao vậy?”
Hoàng Tiên Trạch cười nửa miệng, kéo dài giọng:
“Vì nơi này… từng là nghĩa địa hoang mấy chục năm trước. Nghe nói hay có ma quấy phá, nên người phụ trách mới chọn chỗ này để xây viện dưỡng lão cho tiện… cúng luôn một thể.”
Vừa dứt câu, trong rừng bỗng vang lên tiếng sột soạt như có thứ gì đó đang đi lại trong bóng tối.
Triệu Dĩ Huyên hoảng hồn, toàn thân run lẩy bẩy, bàn tay đang nắm tay Điền Thần Ngật siết chặt đến mức móng tay bấu sâu vào da anh.
Điền Thần Ngật khẽ cau mày, dùng tay còn lại nắm lấy mu bàn tay cô, nhẹ nhàng kéo ra để cô nới lỏng một chút.
Quay sang nhìn Hoàng Tiên Trạch, ánh mắt anh tràn đầy vô ngữ và bất mãn.
Anh nói với Triệu Dĩ Huyên, giọng bình thản:
“Đừng nghe cậu ta tào lao. Cảng Thành không có cái nghĩa địa nào đâu. Chuyện đó toàn là tiểu thuyết hù dọa người ta cả. Nơi này trước kia chỉ là vùng dân cư chưa có quy hoạch chôn cất đàng hoàng, có vài ngôi mộ hoang thôi. Cũng từng có một khu nghĩa trang tư nhân nho nhỏ, tuyệt đối không đáng sợ như cậu ta nói đâu.”
“Mồ… bãi tha ma?!”
Điền Thần Ngật khẽ trấn an:
“Không cần lo quá, những ngôi mộ đó giờ đều đã được di dời đến nghĩa trang công cộng rồi. Thật ra lúc trước viện dưỡng lão được xây ở đây đúng là một phần vì khu này từng là bãi tha ma, nhiều chủ đầu tư chê không may mắn, không muốn mở công trình gần đấy. Nhưng viện dưỡng lão thì lại cần một nơi yên tĩnh, rộng rãi, vậy là chọn chỗ này. Lúc mới mở, hoạt động của viện rất tốt, nghe nói suýt nữa còn mở rộng thêm chi nhánh.”
Tôn Thư Hàm nghe đến đây có chút thắc mắc:
“Nếu hoạt động tốt như vậy, sao lại bỏ hoang?”
Điền Thần Ngật lắc đầu:
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết khoảng bảy, tám năm trước, trong một đêm có vài cụ già ở đây đột ngột qua đời. Pháp y tới khám nghiệm và phát hiện tất cả đều c.h.ế.t do đột quỵ tim. Với người già, có bệnh nền là chuyện bình thường, thi thoảng có người qua đời cũng chẳng ai thấy lạ. Nhưng c.h.ế.t liền mấy người trong cùng một đêm, cùng một nguyên nhân, thì quá bất thường.”
“Sau vụ đó, viện dưỡng lão bị điều tra. Người nhà sợ xảy ra chuyện nên nhanh chóng đón thân nhân về. Nhưng rồi lại xuất hiện chuyện còn kỳ lạ hơn…”
Giọng Điền Thần Ngật trầm xuống.
“Trừ những cụ vốn đã lú lẫn, đa số những người đang minh mẫn, khỏe mạnh sau khi trở về đều có biểu hiện lạ: ban đầu là chán ăn, sau đó mất ngủ liên tục, rồi cứ lặp đi lặp lại một câu. ‘Tôi phải quay lại viện dưỡng lão’. Có nhà cố đưa trở lại, có nhà không cho đi. Sau này vụ việc bị đẩy lên báo, có thể xác định một số cụ không lâu sau đều không qua khỏi.”
Hoàng Tiên Trạch vốn tưởng đang nghe chuyện ma nhảm nhí, đến đây thì cũng phải nuốt nước bọt:
“Rồi sau đó thì sao? Có tra ra gì không?”
“Không,” Điền Thần Ngật lắc đầu. “Cảnh sát mất nửa tháng điều tra nhưng không tìm ra manh mối nào. Người nhà nạn nhân cũng chủ động từ bỏ việc kiện tụng, chuyện cứ vậy mà chìm xuồng. Nhưng vì báo chí đã đưa tin, sau đó gần như không còn ai dám gửi cha mẹ vào viện nữa. Một năm sau, viện tuyên bố phá sản.”
“Còn nữa, chuyện ma quỷ ở đây không hẳn là tin đồn. Sau khi viện đóng cửa, mấy năm liên tiếp đều có người đến núi này tự sát. Có người cắt tay, có người treo cổ, thậm chí có người bò lên tận vách núi nhảy xuống. Kỳ quái nhất là, ai c.h.ế.t rồi cũng có nét mặt thanh thản, thậm chí mỉm cười.”
“Sau đó, tin đồn càng lan nhanh. Đến mức ban ngày cũng hiếm ai dám đi ngang qua con đường núi này.”
Triệu Dĩ Huyên vừa nãy còn cảm thấy Điền Thần Ngật rất có cảm giác an toàn. Giờ đây, nghe anh nói vậy, toàn thân cô như đông cứng, m.á.u như chảy ngược, hai chân mềm nhũn như sắp quỵ xuống.
Một viện dưỡng lão c.h.ế.t người hàng loạt, người về nhà thì tính tình thay đổi, lại còn liên tục xảy ra các vụ tự sát nếu đây không phải là “nháo quỷ”, thì còn là gì nữa?
Cô run rẩy nhìn về phía Tôn Thư Hàm, như cầu cứu:
“Hàm Hàm… tớ muốn quay về…”
Tôn Thư Hàm còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Tiên Trạch đã gắt gỏng:
“Giờ thì quay gì nữa?! Sắp tới nơi rồi. Lúc trước ai cũng đồng ý không bỏ cuộc cơ mà. Thời buổi nào rồi, phải học cách tận hưởng cảm giác adrenaline tăng cao chứ!”
Nói rồi anh kéo Tôn Thư Hàm đi tiếp. Lúc cô còn định quay lại nhìn Dĩ Huyên, anh đã đưa tay ép cô quay đầu lại, sợ cô thấy bạn khóc mà mềm lòng.
Triệu Dĩ Huyên vẫn nắm tay Điền Thần Ngật, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cô thật sự hối hận khi đến đây. Dù có crush ở bên cạnh, cô cũng không muốn bị dọa đến mức như vậy. Nhưng giờ quay về cũng không thể, đường xa, tối, và cô không dám đi một mình. Không còn cách nào, cô đành lê bước theo ba người phía trước.
Chẳng biết đã đi thêm bao lâu, bỗng một chân cô dẫm phải thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn khiến cả người cô loạng choạng ngã quỵ xuống.
Bản năng khiến cô đưa tay chống xuống, nhưng lại đập trúng một hòn đá sắc cạnh. Đau điếng.
Nước mắt lại trào ra.
May mà Điền Thần Ngật kịp phản ứng, vội đỡ cô dậy, vừa phủi bụi giúp cô vừa lo lắng hỏi:
“Không sao chứ?”
Triệu Dĩ Huyên lắc đầu, cắn môi run rẩy nói nhỏ:
“Em… em hình như dẫm trúng rắn…”
Sắc mặt Điền Thần Ngật chợt nghiêm lại. Anh lập tức lấy đèn pin ra soi.
“Không thể nào. Mùa này rắn phải đang ngủ đông trong hang rồi. Với lại nếu là rắn, nó đã cắn em rồi. Đừng sợ, trên núi đất mềm lắm, nhiều thứ giống như bùn trơn thôi.”
Vừa trấn an, anh vừa lia đèn pin về chỗ cô vừa ngã.
Ánh sáng quét qua lớp đất đen sì…
Rồi dừng lại trên một vật thể ngoằn ngoèo, dính nhớp.
Cả hai cùng cứng đờ.
Triệu Dĩ Huyên đưa tay bịt chặt miệng, cố ngăn không hét lên.
Thứ cô dẫm trúng… không phải rắn.
Mà là một đoạn ruột người, đứt lìa nằm sõng soài giữa đường. Một đầu quấn xoắn, đầu kia kéo dài vào bụi cỏ gần đó.