Chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, Triệu Dĩ Huyên đã nghẹn đến mức không thể thốt ra lời. Mỗi khi mở miệng, giọng cô khô khốc, run rẩy như thể vừa đi lạc trong sa mạc suốt ba ngày ba đêm.
“Điền Thần Ngật… chuyện này… có phải là… người c.h.ế.t không?” Cô run như cầy sấy, chẳng còn tâm trí đâu để hoảng hốt nữa.
Điền Thần Ngật bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất adrenaline đang dâng vọt đến đỉnh. Nếu không phải còn có bạn học nữ đứng đây, có lẽ anh đã quay đầu bỏ chạy rồi.
Nhiều năm cày phim kinh dị khiến anh biết rất rõ: một khi phát hiện ra những thứ không rõ là người hay động vật mà lại dính dáng đến nội tạng, tốt nhất là chạy ngay không quay đầu lại.
Nhưng đó là suy nghĩ thôi. Khi gặp chuyện thật, phản ứng cơ thể thường lấn át lý trí.
Vậy thứ ruột kia là của người hay là của heo? Trên ruột còn dính đầy m.á.u và chất nhầy, rõ ràng là mới rơi ở đây chưa lâu. Nhưng giữa chốn rừng rú hoang vu thế này, ai lại mang nội tạng tới đây vứt chứ? Trên đường chỉ thấy một vũng máu, trong bụi cỏ lại là cái gì.
Tò mò hại c.h.ế.t mèo. Mang theo hàng loạt câu hỏi trong đầu, Điền Thần Ngật không kìm được đôi chân mình, tiến về phía bụi cỏ.
Triệu Dĩ Huyên thấy thế thì bất an, toan bước tới kéo anh lại.
Anh chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại vội vàng xua tay: “Đừng lại đây. Đứng đó đợi, tôi xem xong rồi quay lại ngay.”
Anh không chắc trong bụi cỏ là thứ gì, nhưng tình huống xấu nhất có thể là một xác người. Nếu thật sự như vậy, anh không dám tưởng tượng tiếng hét chói tai của Triệu Dĩ Huyên sẽ gây ra hậu quả gì.
Triệu Dĩ Huyên thực sự đã sợ đến c.h.ế.t khiếp, đành đứng yên bất động, không dám hé môi.
Khoảng cách từ đường mòn đến bụi cỏ chỉ vài mét, nhưng trong cảm nhận của Điền Thần Ngật, nó dài như mười thế kỷ. Mãi đến khi anh cẩn trọng vén lớp cỏ rậm rạp ra trên bãi cỏ bị đè bẹt, anh nhìn thấy… một nửa phần thi thể.
Tia đèn pin khẽ d.a.o động. Trong một khoảnh khắc, Điền Thần Ngật cảm thấy mắt tối sầm, tim như ngừng đập. Anh lập tức dời chùm sáng đi, không dám nhìn nữa.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng chạy về phía đường mòn, thấp giọng gọi tên Hoàng Tiên Trạch và Tôn Thư Hàm.
Hai người kia lúc nãy đi hơi xa, giờ mới nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, mặt đầy thắc mắc.
“Sao vậy?” Hoàng Tiên Trạch hỏi, còn trêu: “Hai người đúng là trời sinh một cặp, đi đường mà chuyện bất thường xảy ra liên tục.”
Nhưng lần này, Điền Thần Ngật và Triệu Dĩ Huyên chẳng còn tâm trí đâu đáp lại lời chọc ghẹo đó. Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Điền Thần Ngật, Triệu Dĩ Huyên cũng đoán ra trong bụi cỏ là thứ gì. Cô sợ đến mức không thốt nổi thành lời, hoảng loạn túm lấy tay áo Tôn Thư Hàm, như đang nắm chặt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Hai người kia vừa đến gần, Điền Thần Ngật hạ thấp giọng: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!”
Hoàng Tiên Trạch hơi sững người: “Tại sao?”
Cảm xúc đầu tiên của anh ta là mất hứng. Có một mình Triệu Dĩ Huyên đã đủ phiền, giờ ngay cả Điền Thần Ngật cũng hành động kỳ lạ. Chẳng lẽ vừa rồi cô ấy đã thì thầm gì đó bên tai cậu?
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, Điền Thần Ngật đã chìa ra một đống ruột đỏ tươi ngay trước mặt anh ta.
Trong màn đêm đen kịt, thứ dính nhớp đỏ lòm ấy vừa nhìn thấy đã khiến Hoàng Tiên Trạch suýt nhảy vào lòng bạn gái vì hoảng.
“Má nó, ai g.i.ế.c heo giữa núi thế này?” Anh ta trước tiên là chửi một câu, sau đó mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, bắt đầu luống cuống. “Lẽ nào có dã thú? Bổ nội tạng rồi vứt ở đây? Thôi xong, mau rút đi!”
So với cảm giác mạo hiểm thám hiểm, an toàn vẫn quan trọng hơn. Anh ta lập tức nghĩ tới việc trước đây viện dưỡng lão kia đóng cửa, có khi cũng do có dã thú. Nếu là loại thú to lớn, một ngụm nuốt luôn cả ông cụ cũng không chừng.
Dù gì cũng là đàn ông, Hoàng Tiên Trạch vội vàng che chắn bạn gái trong vòng tay. Còn Triệu Dĩ Huyên được Điền Thần Ngật bảo vệ.
Bốn người đi được hơn hai trăm mét về hướng chân núi. Đến khi đường mòn bắt đầu rộng ra, Điền Thần Ngật mới từ nỗi sợ lúc nãy dần lấy lại bình tĩnh.
Anh quay sang nói với cả nhóm: “Thứ nội tạng đó… không phải của heo.”
“Không phải heo thì là gì, bò, dê, hay là con lừa?” Hoàng Tiên Trạch cố tỏ ra cứng cỏi, nhưng vẫn lục lại ký ức. Anh ta nhớ phần ruột đó khá dài, chắc là động vật lớn.
Sắc mặt Điền Thần Ngật trắng bệch, trắng đến mức lộ cả tia xanh tái.
Anh nặng nề nhìn từng người một, khẽ nói: “Là… xác người.”
Lời vừa dứt, cả nhóm đồng loạt hít một hơi lạnh.
Ba người kia lập tức trắng bệch như tờ giấy, môi run lẩy bẩy không điều khiển nổi, há miệng mà không thể phát ra âm thanh nào.
Điền Thần Ngật nhắm mắt lại, cố gắng xóa đi cảnh tượng vừa rồi nhưng vô ích.
Đó là một nửa t.h.i t.h.ể bị cắt ngang gọn gàng từ phần hông. Ruột non trào ra từ chỗ vết cắt, rơi rải rác đầy đất. Bên cạnh t.h.i t.h.ể còn có chất thải màu vàng, có lẽ là từ phần đại tràng đã vỡ.
Phần thi thể, từ n.g.ự.c trở xuống, có một vết cắt dọc thẳng tắp sắc bén đến mức giống như bị d.a.o mổ của bác sĩ phẫu thuật rạch ra. Toàn bộ nội tạng bên trong đều đã bị móc sạch: tim, gan, phổi, thận… không còn sót lại bất cứ thứ gì, chỉ còn đoạn ruột nằm lẫn với thi thể.
Điền Thần Ngật rọi đèn pin về phía đầu nạn nhân. Thi thể nằm sấp, nhưng phần đầu lại bị vặn ngược ra sau theo một góc kỳ dị, để lộ gương mặt bê bết m.á.u cùng đôi mắt trống rỗng đến rợn người thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ mô não qua hốc mắt đã rỗng hoác.
“Chưa đến mười lăm tuổi…” Điền Thần Ngật thấp giọng. “Gần đây có vụ trẻ em nào mất tích không? Nhìn vóc dáng là biết ngay còn nhỏ lắm, gầy guộc, cơ thể còn chưa phát triển hoàn chỉnh.”
Hoàng Tiên Trạch run rẩy cả đôi chân, miệng lắp bắp: “Tôi không nghe nói gì cả… mới… mới c.h.ế.t đúng không? Ngật tử, giờ… giờ phải làm gì đây? Về nhà đi! Chạy về nhà ngay đi!”
Xem như tối nay chưa từng thấy gì cả.
Hoàng Tiên Trạch vốn lén trốn nhà ra ngoài. Nếu bố mẹ mà biết nửa đêm anh ta dắt bạn gái đi thám hiểm núi hoang, còn đụng phải nửa cái xác người thể nào về cũng bị ăn một trận đòn nhừ tử.
Nhưng Điền Thần Ngật không đồng tình, anh nhíu chặt mày: “Chúng ta phải đến đồn cảnh sát báo án. Đây là vụ g.i.ế.c người có chủ đích.”
Anh không nói ra điều đáng sợ nhất trong lòng mình, cái xác đó quá mới. Rất có thể hung thủ vẫn còn loanh quanh gần đây. Bọn họ đang ở nơi sáng, còn hung thủ có thể đang ẩn trong bóng tối, âm thầm theo dõi. Nếu hung thủ đã thấy được mặt cả nhóm thì chẳng loại trừ khả năng sẽ lần lượt xử lý từng người sau khi họ rời đi.
Trong tình huống như vậy, gọi cảnh sát là lựa chọn duy nhất và an toàn nhất.
Tôn Thư Hàm chưa từng phản đối bạn trai, nhưng lần này lại chủ động nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nghiêm túc nói: “Đây là một mạng người, mình không thể làm ngơ.”
Hoàng Tiên Trạch thì còn lưỡng lự: “Nhưng chỗ này là vùng ngoại thành, đồn cảnh sát cách xa lắm…”
Điền Thần Ngật lúc này đã căng như dây đàn, chẳng còn tâm trí nào đôi co thêm.
“Vậy đi, xuống núi xong, các cậu về nhà trước. Tôi sẽ đạp xe đến đồn cảnh sát trình báo. Tôi nghe nói tổ trọng án hành động rất nhanh. Trước khi vụ án được phá, mọi người đừng ra ngoài một mình, nhất là vào ban đêm. Nghe rõ chưa?”
Trong lúc ai cũng đang hoang mang tột độ, thì thái độ điềm tĩnh của Điền Thần Ngật khiến ba người còn lại mặc nhiên coi anh là trụ cột tinh thần. Đặc biệt khi anh chủ động đứng ra báo cảnh sát, sự tin tưởng dành cho anh càng thêm vững chắc.
“Được rồi!” Hoàng Tiên Trạch đáp gọn.
Triệu Dĩ Huyên và Tôn Thư Hàm lại đồng thanh lên tiếng: “Không được! Sao có thể để một mình anh đi chứ! Chúng ta cùng đi, đã cùng tận mắt chứng kiến vụ án này, thì phải cùng đến đồn cảnh sát. Lỡ đâu cảnh sát nghi ngờ anh là hung thủ thì sao? Ai sẽ giúp anh làm chứng?”
Lòng Điền Thần Ngật chợt thấy ấm lại, khẽ gật đầu. Sau đó, anh hơi thất vọng nhìn về phía Hoàng Tiên Trạch.
Hoàng Tiên Trạch lập tức căng thẳng, vội cười trừ: “Ê, vừa nãy chỉ đùa thôi anh em à! Làm sao tôi có thể yên tâm để cậu đi một mình được chứ? Ngay từ đầu tôi đã định đi cùng rồi, chỉ sợ hai cô nàng này không chịu nổi thôi.”
Dứt lời, cả ba người kia đồng loạt bật cười lạnh lẽo.
Tự biết mình vừa rồi đã quá yếu vía, Hoàng Tiên Trạch cũng chẳng còn mặt mũi nào cãi lại. Anh ta chỉ biết gãi đầu cười gượng, lúng túng không nói nên lời.
…
Trên đường quay lại, cả nhóm bước đi nhanh như chạy. Khác hẳn với lúc đi vào, giờ chẳng ai còn đủ bình tĩnh để chậm rãi bước nữa.
Không ai lên tiếng thêm một lời, bước chân bốn người vang dội trên mặt đất, âm thanh dồn dập trong đêm tối chẳng mang lại chút cảm giác có đồng đội bên cạnh, ngược lại chỉ khiến lòng thêm căng thẳng như thể phía sau luôn có thứ gì đó đang lặng lẽ bám theo.
Không ai dám quay đầu lại.
Chỉ dám bước nhanh hơn.
Đến cuối cùng, cả bốn gần như cắm đầu chạy xuống núi.
“Hô… hô… hô…”
Dưới chân núi, họ đứng lại thở dốc, từng người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đã hồng lên đôi chút, không còn trắng bệch như khi ở hiện trường nữa. Nhưng không phải vì hết sợ chỉ là bị dọa đến mức phải cắm đầu bỏ chạy, khiến cơ thể hồi phục chút sắc máu.
“Còn… còn bao xa nữa?” Hoàng Tiên Trạch thở hổn hển hỏi.
Trước đó, bọn họ đạp xe từ huyện thành gần nhất tới, gửi xe ở bãi đỗ xe có bảo vệ trông coi, rồi mới đi bộ lên núi.
Ở cái thời đại mà camera giám sát chưa phổ biến, kể cả xe đạp cũng không thể vứt bừa. Họ không dám tin vào lòng trung thực của đám dân nghèo nếu mất xe thì có mà tìm mòn mắt cũng chẳng thấy.
Nhưng lúc này đây, cả bọn đều bắt đầu hối hận vì đã hành động quá thiếu lý trí.
“Sớm biết thì dắt xe thẳng đến chân núi luôn cho rồi. Khuya thế này làm gì có ai qua lại chỗ này, xuống núi là có xe ngay, đâu cần phải đi bộ nửa c.h.ế.t như thế này…” Hoàng Tiên Trạch lầm bầm than vãn.
Tôn Thư Hàm vốn đang sợ, nghe anh ta lải nhải mãi thì nỗi sợ cũng bớt đi phân nửa.
Cô cáu kỉnh đánh nhẹ vào tay anh ta: “Thôi đi, còn cách chỗ gửi xe có một hai cây số, đi nhanh mười mấy phút là tới!”
Hoàng Tiên Trạch xụ mặt khổ sở.
Đi thêm vài phút, cuối cùng họ cũng ra tới một con đường lớn. Vừa đặt chân lên mặt đường trải nhựa, từ xa đã có một tia đèn pha chiếu tới, kéo dài bóng bốn người đổ trên mặt đất cảnh tượng bất ngờ khiến cả nhóm giật b.ắ.n mình.
“Đô — đô!”
Một chiếc xe tải nhỏ đang từ xa chạy lại, tới gần bọn họ thì chậm dần. Cửa kính ghế lái được hạ xuống từ từ.
“Tối thế này còn đi đâu vậy mấy đứa?” Một người đàn ông trung niên thò đầu ra từ ghế lái, tò mò nhìn họ vài lượt, “Muốn quá giang không? Ghế sau còn mấy chỗ trống.”
Điền Thần Ngật định mở miệng từ chối ngay, nhưng chưa kịp nói gì thì cửa sổ sau cũng từ từ hạ xuống. Lộ ra gương mặt hiền hậu của một người phụ nữ, trong lòng còn đang ôm một đứa bé ngủ say.
“Nhìn mấy đứa cũng tầm tuổi con gái lớn nhà chị. Lên đi, bọn chị đang về nội thành.”
Đây là một gia đình ba người rất bình thường, có vẻ như vừa từ nhà người thân trở về. Gương mặt đứa bé hồng hào bụ bẫm, khiến sự cảnh giác trong lòng Điền Thần Ngật giảm đi một nửa.
Anh hỏi: “Tụi em ra ngoài chơi, quên mất giờ. Không biết có thể phiền anh chị cho quá giang đến thị trấn Thanh Hà không ạ?”
Người đàn ông gật đầu không do dự: “Trùng đường mà, lên đi!”
Cả nhóm mừng rỡ ra mặt. Trong tình huống căng như dây đàn thế này, gặp được một gia đình ấm áp khiến người ta thấy dễ thở hơn hẳn.
Họ lần lượt trèo lên xe, không ai chú ý rằng khi người đàn ông từ từ kéo kính xe lên, trong mắt ông ta chợt lóe lên một tia tàn nhẫn lạnh lẽo.