Sáng hôm đó, Lục Kim được giao đi thương thảo với bên cung ứng nguyên liệu nấu ăn. Lục Trầm Hộ vốn định đích thân đưa Lục Thính An đến sở cảnh sát, nhưng vừa mới với tay lấy chìa khóa xe thì đã bị từ chối.
“Con tự lái được, ba cứ lo việc của ba đi.”
Lục Thính An tiện tay cầm luôn chìa khóa, liếc mắt chọn chiếc xe cũ trong gara, chiếc mà Lục Trầm Hộ đã mua từ nhiều năm trước nhưng rất ít khi dùng đến. Dù là xe cũ, nhưng chỉ cần còn nổ máy được là cậu không định thay đổi gì cả.
Lục Trầm Hộ lo lắng đi theo ra tận cửa, nghiêm túc hỏi:
“Con chắc là lái được chứ?”
Lục Thính An ngẩn ra một chút:
“Con là đàn ông. Ba có thể đừng nói kiểu thiếu tôn trọng giới tính vậy không?”
Lục Trầm Hộ thoáng bối rối, vội vàng xin lỗi. Nhưng trong lòng ông lại sinh ra chút tò mò nho nhỏ, con trai đã công khai thích đàn ông rồi, chẳng lẽ vẫn còn để ý mấy chuyện gọi là “tự tôn nam giới” sao? Không phải nghi ngờ khả năng của con trai mình, chỉ là… hiếu kỳ về mặt lý thuyết.
Lục Thính An đáp:
“Hồi trước tay Cố Ứng Châu bị thương, xe của anh ấy toàn do con lái. Nên ba khỏi lo.”
Lục Trầm Hộ “ồ” một tiếng, nhớ ra chuyện này:
“Giờ tay của Ứng Châu ổn rồi chứ?”
“Đang lên da non rồi. Khả năng tự phục hồi của anh ấy cũng mạnh, chỉ cần tránh dính nước là sẽ không để lại sẹo.”
Chỉ là… cái người đó cố chấp đến phát bực. Dặn không được chạm nước mà vẫn dùng tay bị thương đi tắm. Lục Thính An vốn sạch sẽ đến cực đoan, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy thà để lại chút sẹo còn hơn chịu đựng mùi hôi mấy ngày. Thế là cậu cũng không khuyên nữa.
Có điều, không hiểu vì sao từ hôm đó trở đi, Cố Ứng Châu cứ như có chuyện muốn nói với cậu mà lại thôi. Có lẽ là vì bị cậu liên lụy nên mới bị thương nên trong lòng vẫn có chút oán trách?
Lúc Lục Thính An đến sở cảnh sát thì đã hơn chín giờ. Kha Ngạn Đống vừa kết thúc buổi họp sáng ở đại sảnh, đang nghiêm mặt quát mắng đám cảnh sát còn ngáp ngắn ngáp dài:
“Làm việc không tích cực là có vấn đề về tư tưởng! Mỗi người các cậu có thể đừng lười biếng như vậy không? Tôi không yêu cầu ai cũng như Tổ Trọng Án, nhưng ít nhất cũng phải có bộ dạng nghiêm túc đi làm chứ? Nâng cao năng lực bản thân một chút đi!”
“Rõ, thưa sếp…”
Những câu như vậy sáng nào cũng phải nghe, bọn họ gần như đã thuộc lòng. Ai cũng hiểu, mình không đủ khả năng đọ với mấy tay tinh anh trong Tổ Trọng Án, nên mức lương nhận cũng chỉ bằng một phần năm, một phần sáu của người ta mà thôi.
Kha Ngạn Đống nghe thấy vài người lầm bầm lười biếng, tức giận đến phát ngột:
“Thôi được rồi! Nhìn mấy người là tôi muốn nghẹn thở! Giải tán đi! Các phòng ban mau đưa hồ sơ quý và dự toán chi phí lên văn phòng cho tôi.”
“Rõ!”
Vừa xoay người, ông liền đụng mặt Lục Thính An, cái người người đến muộn nhất.
Lục Thính An xách hai túi giấy, một túi đựng bánh mì cha cậu làm (vì rảnh quá), một túi còn lại là ly cà phê. Không mặc cảnh phục, hôm nay cậu diện áo cổ đứng màu trắng kem, khoác áo lông đen bên ngoài, cổ quấn khăn caro tùy ý. Dưới chân là đôi giày da bóng loáng đế đỏ, nhìn qua đã biết là hàng thủ công Ý.
Trông không giống người đến sở cảnh sát đi làm, mà như vừa bước ra từ tuần lễ thời trang.
Đám cảnh sát chuẩn bị quay về văn phòng đều đứng lại, hóng trò vui. Một số người thì thầm bàn tán:
“Sếp Lục gan thật, đến muộn gần cả tiếng, không sợ đụng phải Đôn Đốc à?”
“Không sao đâu, dạo này Lục Thính An là nhân vật được sủng ái nhất sở mà.”
“Nhưng được sủng thì cũng đâu được phép đi trễ?” Một người tỏ rõ vẻ ghen tức, cố tình nói móc: “Lúc họp, chính miệng Đôn Đốc còn nói, càng lên cao càng phải giữ hình tượng, hành vi của họ đại diện cho cả sở cảnh sát. Vậy nhìn Lục Thính An đi, có giống cảnh sát không?”
Những người khác không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Kha Ngạn Đống người nổi tiếng nóng nảy và không dễ chịu trong sở. Cũng vì cái tính đó mà đường thăng chức của ông không mấy thuận lợi, nghe nói từng đắc tội với sếp lớn.
Còn Lục Thính An? Danh xưng “tiểu bá vương Cảng Thành” đâu phải nói suông.
Hai người này, một người nóng như lửa, một người lạnh như băng. Gặp nhau không biết sẽ bùng ra loại “phản ứng hóa học” nào đây?
Mọi người còn đang dõi mắt chờ xem trò hay, đã thấy Kha Ngạn Đống xoay người bước nhanh về phía Lục Thính An, mặt nghiêm lại, trầm như nước.
Các cảnh sát lập tức mở to mắt, nín thở chờ đợi.
Đến rồi! Khí thế "uy áp” của Đốc trưởng chuẩn bị bùng nổ.
Ai ngờ giây kế tiếp, Kha Ngạn Đống liền cho bọn họ thấy một màn “lật mặt còn nhanh hơn lật sách”. Khuôn mặt nhăn nhó như cà pháo muối mấy tháng phút chốc giãn ra, nụ cười tươi rói lập tức bò lên khóe miệng. Ngay cả nếp nhăn khóe mắt cũng rạng rỡ theo.
“Thính An, đến làm rồi à?” Ngữ khí thân thiết không khác gì… cấp dưới chào sếp.
“Cầm gì ngon vậy?”
Lục Thính An cũng không khách sáo, giơ túi lên: “Bánh mì với cà phê, muốn ăn không?”
Kha Ngạn Đống thực ra đã ăn sáng no căng, lại thêm sĩ diện, không đời nào muốn ăn ké bữa sáng của cấp dưới ngay giữa đại sảnh đông người. Nhưng mùi bánh mì nóng hổi quyện mật ong và bơ béo ngậy vừa xộc vào mũi, ông ta bỗng cảm thấy có thể thử một miếng.
“Cậu đủ ăn không? Không thì chia tôi chút đi.” Kha Ngạn Đống vừa nói vừa liếc qua như thể mình đang nhường nhịn vậy.
Đám cảnh sát đứng xem: ???
Họ không nhìn nhầm đấy chứ?
Bánh mì của Lục Trầm Hộ nổi tiếng từ lâu: lớp vỏ bên ngoài được quét một lớp mật ong nóng, đường tan ra tạo thành lớp sương ngọt dịu; phần ruột bánh lại mềm dai, nhìn thôi đã thấy ngon miệng. Đừng nói Kha Ngạn Đống, dù là người sành ăn cũng khó mà kìm lòng.
Vì sợ Lục Thính An bị đói, Lục Trầm Hộ còn cắt bánh mì sẵn thành nhiều phần nhỏ. Kha Ngạn Đống tinh mắt, nhanh chóng chọn lấy miếng ngoài cùng cũng là miếng được rắc nhiều đường nhất.
Cắn một miếng, mật ong ngọt ngào hòa quyện với vị béo của bơ, bánh mềm nhưng không ngấy, đúng là món ăn vĩ đại của nhân loại.
Vừa nhai vừa nhớ ra chuyện chính, Kha Ngạn Đống nói:
“Gần đây Tổ Trọng Án phá được vụ lớn, báo Cảng Thành muốn làm chuyên đề về sở cảnh sát. Họ muốn mời cậu làm khách mời, kể lại chi tiết vụ án. Thính An à, cơ hội này rất tốt. Từ trước đến nay chỉ có Cố Ứng Châu được phỏng vấn dạng này, giờ cậu là người thứ hai.”
Lục Thính An gật đầu, nhưng trông chẳng hứng thú mấy:
“Sở có bắt buộc tôi phải tham gia không?”
“Cũng không bắt buộc.” Kha Ngạn Đống hơi ngạc nhiên vì câu hỏi. “Báo bên kia mấy lần ám chỉ là muốn mời cậu. Ngay cả Cố Ứng Châu họ cũng không cần, chỉ đích danh muốn phỏng vấn tân binh của sở.”
“Vậy thì,” Lục Thính An cười nhẹ, “Đôn Đốc giúp tôi đi. Ngài là người dẫn dắt tôi, thay tôi tiếp báo chí là hợp lý nhất. Tôi còn chưa hiểu rõ toàn bộ công việc của sở, định hướng sau này cũng chưa rõ, để ngài trả lời sẽ chuẩn hơn.”
Kha Ngạn Đống hơi sững người. Trước giờ ông ta cũng từng trả lời phỏng vấn, nhưng dạng chuyên đề thế này thì không nhiều. Ông nhìn Lục Thính An một lát, thấy đối phương bộ dạng ung dung, hoàn toàn không màng danh tiếng.
Cũng giống Cố Ứng Châu trước đây người từng khiến phóng viên báo chờ suốt cả tháng mới gật đầu đồng ý phỏng vấn.
Giờ lại xuất hiện thêm một Lục Thính An.
“Vẫn là cậu đi thì hơn.” Kha Ngạn Đống do dự.
Lục Thính An bước chậm lại:
“Đôn Đốc à, dạng phỏng vấn thế này phải là người có thành tích, biết dẫn dắt cấp dưới như ngài mới phù hợp. Ngài tham gia, tôi mới yên tâm tập trung phá án.”
Trước đây, Phó Dịch Vinh còn hay phàn nàn rằng Lục Thính An EQ thấp, ăn nói kém.
Kha Ngạn Đống từng nói đỡ: tiểu thiếu gia nhà họ Lục được nuông chiều quen rồi, tính khí thất thường là chuyện bình thường. Nhưng giờ nhìn lại, người EQ thấp hình như là Phó Dịch Vinh…
Còn Lục Thính An? Mỗi câu nói của cậu ta đều mềm mại ngọt ngào như bánh mì mật ong vậy.
“Được rồi.” Kha Ngạn Đống thỏa hiệp. “Lần này tôi thay cậu đi. Nhưng lần sau không được thoái thác nữa, cho dân Cảng Thành thấy sở cảnh sát chúng ta có bao nhiêu nhân tài!”
“Rõ, thưa sếp.” Lục Thính An lễ phép đáp.
Mấy người đứng xem toàn bộ quá trình đều chết lặng. Đợi Lục Thính An vừa đi khỏi, cả đám mới lập tức tản ra như ong vỡ tổ.
Nhưng trước khi đi, vẫn không quên thì thào bình luận:
“Đôn Đốc bảo không muốn đi phỏng vấn mà… sao nhìn lại vui thế?”
“Gì mà không muốn! Ông ấy cười tươi như hoa đấy chứ. Cả sở mình ngoài sếp Cố ra, giờ mới có người thứ hai được đãi ngộ kiểu đó.”
“Cậu nghĩ xem, sao Lục Thính An lại nhường cơ hội tốt như thế?”
Người bên cạnh nhún vai:
“Chứ không thì Đôn Đốc làm sao thích cậu ta đến vậy…”
Lục Thính An chẳng hề biết mình lại vừa trở thành tiêu điểm tám chuyện nội bộ. Sau khi lên lầu, cậu lập tức gọi cho Cố Ứng Châu rủ cùng đi đến bệnh viện mà Phùng Tứ Nguyệt từng làm việc.