Trước đây, Phùng Tứ Nguyệt từng làm việc tại Bệnh viện Trung tâm thành phố Cảng Thành.
Đây là bệnh viện lớn nhất, danh tiếng nhất thành phố nằm ngay trung tâm, chiêu mộ hơn một nửa số bác sĩ giỏi nhất Cảng Thành. Dân thành phố ai cũng tin tưởng nơi này: bệnh nhẹ thì không sao, nhưng hễ bệnh nặng, nhất định phải đến đây khám cho chắc ăn.
Bác sĩ ở đây đãi ngộ cực tốt. Bệnh viện sẵn sàng chi mạnh tay để giữ người, còn người nhà bệnh nhân thì vì sức khỏe người thân, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc. Vì vậy, đội ngũ bác sĩ gần như không có biến động.
Ngược lại, điều dưỡng thì khác. Bệnh viện càng đông bệnh nhân, khối lượng công việc càng nặng, y tá thì dễ mệt, dễ nản, nhảy việc là chuyện thường. Mà Cảng Thành cũng chẳng thiếu y tá, cho nên người mới vào, đi, đến, thay đổi liên tục.
Thành ra khi Lục Thính An và Cố Ứng Châu đến bệnh viện tìm người hỏi thăm về Phùng Tứ Nguyệt, gần như không ai biết cô ta là ai.
May sao cuối cùng cũng gặp được hai người từng làm chung với cô, hôm nay tình cờ lại đi làm.
Người *****ên được gọi vào văn phòng là một cô y tá vừa tan ca đêm. Dạo này bệnh viện có nhiều người bị cảm cúm, già trẻ gì cũng ùn ùn nhập viện. Cô y tá này vừa trực suốt đêm lại phải làm thêm vài tiếng mới được nghỉ.
Cô chưa đến 30 tuổi, nhìn ngoài còn khá trẻ, nhưng trạng thái tinh thần thì tệ đến mức khiến cả những bà cụ ngoài 60 ngoài hành lang trông còn khỏe hơn. Nhưng được nghỉ tạm một lát khi vào văn phòng, nét mặt cô dường như cũng dịu lại đôi chút.
Lục Thính An hỏi cô có từng làm việc với Phùng Tứ Nguyệt không, nếu có thì có thể chia sẻ những gì mình biết.
Cô gái cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi mới chợt nhớ ra người họ đang nói tới là ai.
“À… Cô ấy à. Hai năm trước đúng là từng làm cùng nhau. Sau đó nghe nói cô ấy lấy được một người đàn ông tốt rồi nghỉ việc luôn. Rồi cũng chẳng liên lạc lại nữa. Hồi đó tụi tôi còn ở chung phòng trực mấy tuần, cũng thân thân, ai ngờ sau khi cưới cô ấy cắt đứt liên lạc luôn, gọi điện cũng không nghe. Khiến tôi buồn mất một thời gian, suýt nữa cũng muốn… lấy đại ai đó cho rồi.”
Cố Ứng Châu thầm ghi nhận trong lòng, nhưng mặt vẫn không biểu cảm.
Lục Thính An cũng thấy có gì đó không ổn.
Theo lời mẹ Phùng Tứ Nguyệt kể, từ nhỏ cô không hứng thú gì với chuyện yêu đương. Hồi cấp hai còn đọc chút tiểu thuyết tình cảm, lên cấp ba thì dốc toàn lực học hành. Điểm thi đại học của cô không cao, chỉ đủ vào ngành điều dưỡng, nên sau đó càng nỗ lực để khẳng định bản thân trong công việc.
Một người còn chưa rõ được cuộc đời mình, sao lại dễ dàng vì một người đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp?
Cố Ứng Châu hỏi:
“Cô ấy từng nhắc đến bạn trai với cô chưa?”
Cô y tá lắc đầu:
“Chưa từng. Cô ấy lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc, không hề tán gẫu mấy chuyện yêu đương với tụi tôi. Nhưng mà mới 25-26 tuổi, ai mà tin không có hứng thú với đàn ông chứ? Mỗi lần nhắc đến chuyện đó, cô ấy chỉ nói muốn kiếm tiền. Nhưng nếu thật sự muốn kiếm tiền, thì sao lại nghỉ việc ở bệnh viện này? Các anh thấy có đúng không, anh cảnh sát?”
Cô nàng vừa nói vừa nhìn Lục Thính An như mong được gật gù đồng tình. Nhưng hai người kia không phản ứng gì, khiến cô hơi lúng túng, rồi lại hỏi tiếp:
“À mà, mấy anh hỏi chuyện Phùng Tứ Nguyệt làm gì thế? Cô ấy gây chuyện gì à, hay đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Dù gì cũng từng làm bạn với nhau, cô gái bắt đầu tỏ ra lo lắng. Dường như cảm thấy việc bị cảnh sát hỏi chuyện không bao giờ là điềm lành, cô vội xua tay, tỏ ra vô tội:
“Tôi nói thật nha, dù cô ấy làm gì thì cũng không liên quan tới tôi đâu. Tụi tôi cắt đứt liên lạc lâu rồi.”
Cố Ứng Châu lại hỏi tiếp:
“Cô có nhớ cụ thể thời gian Phùng Tứ Nguyệt nghỉ việc không?”
“…”
Cô gái lập tức cảm thấy hai người này đang cố làm khó mình. Làm gì có ai nhớ nổi chính xác ngày đồng nghiệp nghỉ việc chứ? Nếu đầu óc cô tốt đến thế, chắc giờ đã làm sếp rồi!
Nhưng vì sợ bị liên lụy, cô y tá trẻ cố gắng nhớ lại mọi chuyện, vắt óc nghĩ đi nghĩ lại. Cuối cùng, cô vỗ tay một cái như sực nhớ ra:
“À! Nửa tháng sau khi cô ấy nghỉ việc, đúng lúc Lưu Văn Ba có một buổi biểu diễn ở Cảng Thành. Lúc đó tôi còn định rủ cô ấy đi cùng, vì trước đó cô ấy từng nói thích anh ta mà. Không ngờ từ đó trở đi, gọi thế nào cũng không liên lạc được nữa.”
“Lưu Văn Ba?” Lục Thính An nhíu mày, nhìn sang Cố Ứng Châu như muốn xác nhận.
Tuy đã sống ở thế giới này một thời gian, cậu vẫn chưa từng nghe qua cái tên đó. Nếu đã tổ chức được buổi biểu diễn, chắc cũng là người nổi tiếng cỡ nào đó?
Cố Ứng Châu nghe vậy thì cau mày, mất đúng một giây để lục lại trí nhớ.
“Chẳng phải người quan trọng gì. Tên đó bị bắt trong buổi biểu diễn vì tội tổ chức mại dâm, cảnh sát ập vào ngay tại chỗ.”
“Ha?” Lục Thính An thốt lên, còn cô y tá trẻ thì mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Ai mà ngờ được mình từng thích một tên ca sĩ lại thành… tội phạm mua bán dâm chứ? Chưa từng thấy nghệ sĩ nào trơ trẽn đến mức đưa cả kỹ nữ đến hậu trường biểu diễn, còn ngang nhiên dẫn nhiều người! Nghe nói khi cảnh sát đá cửa xông vào, bên trong đã có người… không mặc nổi cái gì ra hồn, tiếng hét còn cao hơn cả đoạn cao trào trong bài hát.
Để xua bớt xấu hổ, cô y tá vội chỉ ra ngoài:
“Tôi có ghi ngày buổi biểu diễn trong nhật ký, có thể ra ngoài xem lại một chút được không ạ?”
Lục Thính An gật đầu. Cô chạy vụt đi, năm phút sau đã trở lại, cầm trong tay tấm vé vào cửa bị gấp cẩn thận.
“Tôi tìm được rồi! Buổi biểu diễn đó là ngày 11 tháng 4 năm ngoái. Khi đó anh ta vẫn chưa bị bắt. Còn Phùng Tứ Nguyệt nghỉ việc trước đó khoảng nửa tháng, chắc là vào cuối tháng 3.”
Chi tiết này trùng khớp với lời khai của mẹ Phùng Tứ Nguyệt trước đó tại sở cảnh sát.
Sau khi kết thúc buổi hỏi chuyện với y tá trẻ, Lục Thính An và Cố Ứng Châu tiếp tục gặp trưởng nhóm điều dưỡng. Người phụ nữ này tuổi lớn hơn nhiều, có vẻ điềm tĩnh và chín chắn hơn, giao tiếp với các điều dưỡng trẻ cũng không nhiều.
Bà xác nhận rằng Phùng Tứ Nguyệt đúng là người ít tiếp xúc, nhưng rất chăm chỉ, chịu khó hơn hẳn phần lớn y tá trong viện.
“Giờ mấy đứa trẻ cứ thấy mình vất vả một chút là than thở. Mới làm được vài bữa đã đòi xin chuyển khoa nhàn hơn. Làm nghề này, thiếu kiên nhẫn thì chẳng đi được xa. Nhưng Tứ Nguyệt thì khác. Nó không than vãn, không nịnh nọt. Việc nặng, việc dơ nó đều xung phong làm. Dù có bị mắng, bị ép thì cùng lắm cũng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, không bao giờ cãi lại hay quát tháo bệnh nhân.”
Bà dừng lại một chút, giọng tiếc nuối:
“Người như nó, làm việc gì cũng sẽ thành công. Chỉ tiếc là chẳng hiểu sao lại đột nhiên bỏ ngang công việc tốt như vậy.”
Lục Thính An lặng lẽ nghe bà nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng: “Nếu Tứ Nguyệt còn làm ở đây, giờ chắc đã tăng lương mấy lần rồi.” Trong lòng cậu cũng dâng lên một chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại đánh giá tình hình xung quanh.
“Nơi này là văn phòng nghỉ ngơi của các cô à?” Cậu hỏi.
“Đúng vậy. Là phòng làm việc của tôi và vài y tá trưởng khác. Nhưng công việc bận rộn nên chúng tôi hiếm khi ngồi đây.”
Ánh mắt Lục Thính An dừng lại ở một tấm ảnh treo trên tường, ảnh chụp tập thể các điều dưỡng trong viện. Từ vị trí hiện tại khó thấy rõ mặt ai, chỉ nhìn được rằng họ đều mặc đồng phục giống nhau.
“Trong ảnh có Phùng Tứ Nguyệt không?” Cậu hỏi.
Y tá trưởng quay lại nhìn rồi lắc đầu:
“Không có. Ảnh này mới chụp năm nay. Mỗi năm viện thay ảnh một lần. Nếu muốn xem hình Tứ Nguyệt thì phải tìm ảnh của hai năm trước.”
Bà quay lại, đi tới một chiếc tủ lớn phía sau, lục lọi một hồi lâu. Cuối cùng, bà cũng tìm được một tấm ảnh cũ nhìn chung không khác mấy so với tấm trên tường, nhưng bị ép dẹp lại, giấy phía sau đã cũ kỹ và sờn mép. Ít nhất vẫn còn giữ được, không phải kiểu ảnh bị vò nát rồi ném vào sọt rác khi người ta không còn tồn tại trong lòng ai nữa.
Bà trải ảnh lên bàn, nhìn kỹ từng người một, rồi cuối cùng chỉ vào một cô gái trẻ đứng hàng sau:
“Đây chính là Phùng Tứ Nguyệt.”
Từ sau khi vào đại học, Phùng Tứ Nguyệt ít khi ở nhà, lại không thích chụp ảnh. Mẹ cô từng mang ra mấy tấm ảnh cũ nhưng cũng chỉ toàn là ảnh từ hồi cấp ba, lại mờ nhòe, không rõ mặt.
Tấm ảnh này xem ra là tấm rõ ràng nhất hiện giờ.
Trong ảnh, cô đội mũ điều dưỡng, trán để mái dày che gần hết hàng chân mày.
Ngũ quan của Phùng Tứ Nguyệt và hình dáng khuôn mặt thật ra không hề tệ, thậm chí có thể xem là ưa nhìn. Nhưng vì đeo một cặp kính cận dày cộm, tròng kính phóng đại khiến đôi mắt bị thu nhỏ lại, tổng thể gương mặt trở nên có phần chất phác, quê mùa.
Trong mắt đồng nghiệp, hình tượng của cô không được tốt đẹp như tưởng tượng. Cô y tá trẻ lúc nãy nói quan hệ giữa hai người từng khá thân, thật ra cũng không hẳn là thích Phùng Tứ Nguyệt đến thế. Chính vì vậy, khi nhắc đến chuyện cô ấy lấy được một “người chồng tốt”, trong giọng đã không giấu được tia ghen tị.
Quan niệm của cô rất đơn giản: Nếu Phùng Tứ Nguyệt như vậy mà còn lấy được chồng tốt, thì mình càng phải có thể hơn chứ?
Nhìn bức ảnh chụp tập thể hai năm trước, Lục Thính An càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Cô gái này, bản chất là người tự ti. Trong nhóm điều dưỡng, vóc dáng cô không cao, luôn phải đứng hàng sau cùng, đến mức khi chụp ảnh, cổ gần như bị người phía trước che khuất. Những người khác đều nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính, còn biểu cảm của cô lại có vẻ lúng túng, khóe miệng cứng ngắc, chẳng có chút gì gọi là sống động hay tự nhiên.
E rằng việc không thích chụp ảnh cũng bắt nguồn từ mặc cảm, từ sự thiếu tự tin, một người như vậy làm sao có thể dám thể hiện bản thân trước đám đông?
Người trong bức ảnh kia và người phụ nữ mà họ từng thấy trong căn cứ tối hôm đó, “đao phủ” tàn nhẫn kia, điểm duy nhất giống nhau chính là khuôn mặt. Nhưng nếu không biết trước hai người là một, Lục Thính An cũng không thể nào liên hệ được họ lại là cùng một người.
Cô gái trong ảnh trông đầy đặn, da dẻ hồng hào khỏe mạnh, thân hình có da có thịt. Trong khi đó, kẻ ở căn cứ kia thì gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, sắc mặt tái nhợt vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mới có thể khiến một điều dưỡng bình thường, chỉ trong vòng hai năm, biến thành một kẻ sát nhân máu lạnh?
…
Ngoài bức ảnh này ra, Phùng Tứ Nguyệt gần như không để lại gì ở bệnh viện.
Y tá trưởng rất bận, vừa đồng ý để cảnh sát đem ảnh về đã vội đuổi người.
“Các anh làm ơn điều tra công bằng. Phùng Tứ Nguyệt không còn là nhân viên của bệnh viện chúng tôi nữa. Nếu cô ấy có làm chuyện gì, cũng mong các anh đừng để người vô tội bị vạ lây.” Bà nhìn đồng hồ rồi hỏi, “Còn chuyện gì nữa không?”
Lục Thính An lắc đầu, sau đó cùng Cố Ứng Châu rời khỏi văn phòng.
Vừa ra đến hành lang chỗ rẽ, hai người lại gặp cô y tá trẻ ban nãy.
Trên tay cô đang cầm hai bình truyền nước glucose, vừa thấy họ, mắt liền sáng rực, bước nhanh tới.
“Các anh ơi! Tôi lại nhớ ra một manh mối rất quan trọng!” Cô nói nhỏ, nhưng giọng khẩn thiết. “Phùng Tứ Nguyệt có một người chị họ. Tôi nghi chị ấy không tử tế lắm. Hồi trước, gần như mỗi tháng tôi đều thấy chị ấy đi cùng Tứ Nguyệt đến khoa phụ sản, hình như lần nào cũng là vì… kiểm tra mang thai.”
Nghe vậy, cả Lục Thính An lẫn Cố Ứng Châu đều khựng lại. Đây là một nhân vật hoàn toàn mới ngay cả mẹ Phùng Tứ Nguyệt cũng chưa từng nhắc đến.
“Bệnh viện có lưu hồ sơ bệnh án cũ không?” Lục Thính An hỏi.
Cô y tá liên tục gật đầu: “Có chứ ạ! Tất cả đều được lưu theo tháng và năm, có cả mã bệnh.”
“Vậy phiền cô dẫn bọn tôi đến khoa phụ sản một chuyến.”
Cô y tá nhìn hai bình truyền trong tay, hơi chần chừ rồi đảo mắt một vòng, nhanh chóng gọi một đồng nghiệp đang đi ngang qua.
“Cậu giúp tôi mang hai chai này vào phòng 103 nhé, bệnh nhân là chú Chu Cao Thụ, thay chai truyền mới giùm tôi. Vất vả rồi!”
Người đồng nghiệp nhìn về phía Lục Thính An một cái, rồi gật đầu, đỡ lấy hai chai thuốc, vừa quay đi còn vừa ngoái lại nhìn mấy lần, rõ ràng tò mò không hiểu cô đang đi cùng ai.
Cô y tá trẻ vỗ tay một cái, khẽ nói: “Mời hai anh đi theo tôi.”
Khu vực khám phụ khoa phần lớn là bệnh nhân nữ, sự xuất hiện của hai người đàn ông như Lục Thính An và Cố Ứng Châu lập tức thu hút không ít ánh nhìn: có cái tò mò, có cái ngạc nhiên, có cả ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí còn có mấy ánh mắt cố tình lướt xuống phần đùi họ để “đánh giá tổng thể”.
Cô y tá trước tiên đưa hai người đến gặp trưởng khoa phụ sản, giải thích sơ qua mục đích chuyến thăm, sau đó mới dẫn họ đến phòng lưu trữ hồ sơ bệnh án. Căn phòng này bình thường rất ít người lui tới, dù bệnh viện vẫn cẩn thận sao lưu mọi bệnh án, nhưng tỉ lệ được tra lại là cực thấp. Bởi thế, khắp căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi giấy cũ bị ẩm, mục và thời gian phủ bụi.
Cô y tá cúi xuống lục lọi trong một chiếc tủ tài liệu, tìm một hồi rồi chỉ vào một ô nhựa trong suốt: “Bệnh án của tháng Hai và tháng Ba năm đó đều ở trong đây. Tôi không nhớ rõ tên chị họ của cô ấy, chỉ nhớ chữ cuối cùng trong tên là ‘Văn’.”
Một tháng của khoa phụ sản có thể có tới hơn một ngàn hồ sơ bệnh án. Nếu không nhờ gợi ý này thì muốn tìm được chị họ Phùng Tứ Nguyệt đúng là mò kim đáy biển. May mắn thay, nhờ gợi ý từ cô y tá, khối lượng công việc cũng đỡ đi nhiều.
Trong hơn 1000 hồ sơ tháng 3, có tổng cộng 23 cái tên kết thúc bằng chữ “Văn”. Sau khi lấy ra và rà soát từng cái một, cô y tá cuối cùng tìm thấy một tờ bệnh án mang tên Chu Ái Văn.
“Chính là cô ấy! Chu Ái Văn! Tôi nhớ ra rồi, không sai đâu.”
Lục Thính An nhận lấy hồ sơ, vừa định xem bệnh tình cụ thể thì chỉ lướt qua vài dòng, trán cậu đã nhăn lại, mấy vạch đen như trượt xuống giữa chân mày.
Cậu cầm tờ giấy lật qua lật lại, nghiêm túc hỏi: “Trên này viết cái gì vậy?”
Chữ bác sĩ trên đơn giống như ai đó đang mơ ngủ rồi cầm bút vẽ nguệch ngoạc xuống giấy toàn bùa chú, ký hiệu và mớ rối loạn khiến ánh mắt Lục Thính An thoắt cái trở nên ngây thơ vô định.
Cô y tá trẻ dường như đã chuẩn bị tinh thần, thoải mái nhận lại tờ giấy như thể đây là chuyện thường ngày ở huyện.
Cô cúi đầu đọc nửa phút, rồi chậm rãi nói: “Chu Ái Văn đến khám vì nửa năm cố gắng mang thai mà không có kết quả. Kiểm tra cho thấy nguyên nhân là vì từng phá thai nhiều lần, dẫn đến niêm mạc ***** bị mỏng. Buồng trứng cũng có vài vấn đề…” Cô hơi khựng lại, mặt đỏ lên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Tóm lại là chỗ đó bị viêm khá nặng.”
Lục Thính An gật đầu, mắt cậu tiếp tục rà xuống dưới: “Bệnh viện các cô lúc ghi bệnh án còn cần ghi địa chỉ nhà nữa sao?”
“Cũng tùy mức độ bệnh tình. Chúng tôi ở đây khá tận tâm, bệnh nhân nhất là nữ thường không coi trọng tình trạng của mình, nhất là các bệnh phụ khoa, nên bệnh viện thường sẽ yêu cầu ghi thêm địa chỉ để tiện theo dõi hoặc gửi thuốc. Còn Chu Ái Văn thì rất để ý đến sức khỏe, có tí khó chịu là lại đến bệnh viện, để lại địa chỉ cũng là để nhờ nhân viên mang thuốc đến tận nơi.”
Lục Thính An hơi bất ngờ: “Bệnh viện còn có dịch vụ giao thuốc tận nhà sao?”
Giao cơm thì cậu còn hiểu, chứ giao thuốc thế này, ở niên đại này mà đã phổ biến rồi sao?
Cô y tá cười cười, như đã quá quen với sự ngạc nhiên này: “Có cầu thì có cung thôi ạ. Dù bên ngoài thì cấm loại hình giao thuốc như vậy vì liên quan đến bảo quản dược phẩm và trách nhiệm y tế nhưng bệnh nhân không quan tâm, sẵn sàng trả tiền, bệnh viện cũng không cấm được.”
Cô cúi đầu chỉ vào một dòng trên đơn: “Trên hồ sơ ghi rõ địa chỉ khu Tiểu Khu Tân Cùng, Cửu Long Cương, tòa 7, phòng 505. Nếu các anh cần mang bệnh án đi, tôi phải in một bản sao lưu có đóng dấu.”
Hơn mười phút sau, khi rời khỏi bệnh viện, trên tay Lục Thính An đã có thêm một tờ bệnh án của Chu Ái Văn.
Lên xe rồi, cả hai không nói ra điểm đến, nhưng trong lòng đều đã có cùng một đích đến rõ ràng. Ngoài cửa sổ, cây cối và cột mốc đường lần lượt lùi lại phía sau. Một biển hiệu hiện ra rõ ràng: Cửu Long Cương.
Cửu Long Cương như cái tên gợi lên, hơn hai mươi năm trước từng là một vùng gò đồi hoang vắng. Về sau, một vài ông lớn để mắt tới mảnh đất ấy, liên tiếp quy hoạch rồi xây dựng thành nhiều khu dân cư. Một thời từng khá sôi động, cơ sở hạ tầng cũng dần hoàn thiện. Nhưng không lâu sau, sự hưng thịnh đó nhanh chóng tàn lụi. Mười năm trôi qua, chỉ còn chưa tới một phần mười cư dân bám trụ tại nơi từng được coi là “khu mới phát triển”.
Muốn từ trung tâm thành phố đi đến Cửu Long Cương, phải băng qua vô số khu phố mới cũ có đủ, sôi động rồi lại hoang vắng xen kẽ.
Trong xe bật sưởi, lại có Cố Ứng Châu ngồi bên cạnh, Lục Thính An chẳng mấy chốc đã thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Ý thức mơ hồ dần trầm xuống, cậu gắng gượng, hạ cửa kính để gió lạnh tràn vào.
Gió rít qua khung cửa, nhiệt độ bên trong tụt xuống ngay lập tức khiến cậu lạnh buốt sống lưng, vội ngồi thẳng dậy.
Cố Ứng Châu giảm tốc độ, liếc sang: “Cậu sao thế?”
“Không sao.” Lục Thính An hít sâu một hơi, luồng khí lạnh tràn vào ***** giúp đầu óc cậu nhanh chóng tỉnh táo. “Y tá nói Chu Ái Văn và Phùng Tứ Nguyệt rất thân, vậy mà sau khi Phùng Tứ Nguyệt mất tích, cô ta lại chưa từng đến trình báo. Anh thấy có gì kỳ lạ không?”
Cố Ứng Châu trầm ngâm: “Ý cậu là cái chết của Phùng Tứ Nguyệt có liên quan đến Chu Ái Văn?” Ngưng một nhịp, anh lại thêm một khả năng khác: “Hoặc là… chính cô ta cũng đã xảy ra chuyện.”
Lục Thính An gật đầu, cậu cũng ngầm đồng ý với khả năng thứ hai.
Đang định tiếp tục suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu để chứng minh Phùng Tứ Nguyệt chưa chết, thì không khí ngoài xe đột ngột thay đổi. Khi xe đi ngang một khu xưởng lớn, mùi hóa chất gay mũi lập tức ập vào, thứ mùi khó phân biệt là lưu huỳnh, hay axit, nhưng đủ khiến mắt người cay xè.
Mũi Lục Thính An co lại, chưa kịp đóng cửa sổ đã phải nhịn thở.
“Nhà máy hóa chất à?”
Cố Ứng Châu cũng hạ kính bên phía mình, để đẩy nhanh việc lưu thông không khí trong xe. Liếc ra ngoài cửa sổ, anh đáp: “Xưởng hóa chất Hoa Phong. Là nhà máy duy nhất ở khu vực này có mức độ ô nhiễm cao, chuyên xử lý các hợp chất có tính ăn mòn như axit mạnh, kiềm…”
“Ờ.”
Lục Thính An ngán ngẩm, không muốn hít thêm nữa. Thân thể vốn đã yếu, nếu hít phải thứ khí này, e là bệnh không chờ đến lúc phá án xong đã tự tìm đến.
Cố Ứng Châu giải thích xong, không nói thêm gì. Xe sắp rời khỏi vùng ô nhiễm thì sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi, chân đạp gấp phanh.
Cú dừng đột ngột khiến thân thể Lục Thính An bị kéo về phía trước, chưa kịp bị dây an toàn giữ lại thì đã có một cánh tay vững chãi vòng qua ngực, ổn định nửa người trên của cậu, hiệu quả hơn cả dây đai.
Cánh tay đó chính là của Cố Ứng Châu, lực đạo chuẩn xác, va chạm dừng lại nhẹ nhàng, không để cậu bị đau chút nào.
Ánh mắt anh trầm hẳn xuống. Đợi cho không khí trong xe bớt gay mũi, anh kéo cửa kính lên, khởi động lại xe, lập tức quay đầu đổi hướng.
“Lục Thính An,” Anh nói, giọng thấp và rõ, “chúng ta quay về sở trước một chuyến. Tôi nghĩ… tôi đã biết vì sao thi thể nữ kia bị phân hủy nhanh như vậy.”