Lục Thính An không phải chỉ dựa vào việc từng xem qua phòng 207 mà chủ quan nhận định Ngô Thiến Hủy là kiểu con gái thích ngụy trang. Thực tế, ngay buổi trưa hôm ấy, khi đến hiện trường vụ án, cậu đã cùng Lê Minh kiểm tra t.h.i t.h.ể của nạn nhân.
Lúc được phát hiện, Ngô Thiến Hủy mặc một chiếc quần short mỏng sát đùi, gần như là quần mặc ở nhà. Phía trong đùi cô có một hình xăm: một con rắn uốn lượn trên cánh của một con bướm, đầu rắn vươn ra, lưỡi thè dài vừa quái dị vừa mơ hồ mang nét gợi cảm khó diễn tả. Hình xăm chủ đạo là màu đen, pha tím, màu mực đã bắt đầu mờ đi ít nhiều, chứng tỏ không phải vừa mới xăm gần đây.
Cô gái này rõ ràng có cá tính riêng. Nếu theo quan niệm cũ kỹ một chút thì có thể gọi là nổi loạn và kiểu nổi loạn này đã kéo dài một thời gian.
Người bị hại bị kìm xuyên cổ, đứt động mạch mà chết. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Ngô Thiến Hủy đã giơ tay chụp lấy chiếc kìm. Lục Thính An cũng đặc biệt kiểm tra tay của cô.
Vốn dĩ da người c.h.ế.t đã rất trắng, huống chi sau một thời gian mất m.á.u lại càng tái nhợt. Thế nhưng ngón trỏ và ngón giữa tay phải của cô lại có chút ngả vàng, đưa sát vào còn có thể ngửi thấy một mùi nhàn nhạt như mùi thuốc lá.
Điều này cho thấy, cô ấy không phải lần đầu hút thuốc. Chỉ có hút lâu năm, nicotin mới tích tụ đủ để làm ngón tay đổi màu như vậy.
Tổng hợp từ những chi tiết đó, có thể suy đoán: Ngô Thiến Hủy không phải là kiểu học sinh ngoan ngoãn đột nhiên bị Liễu Vân Xán dụ dỗ, rất có thể ngay từ đầu, con người thật của cô đã không giống với vẻ bề ngoài thể hiện ở trường.
Còn lý do vì sao phải ngụy trang trong môi trường học đường thì đó lại là câu chuyện của từng gia đình. Có thể là do áp lực từ cha mẹ quá lớn, cũng có thể chính bản thân cô thích cảm giác đối lập, thích việc sống hai mặt.
Đang nói chuyện, cửa văn phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Lục Thính An hơi nghiêng đầu về phía cửa, nói:
“Vào đi.”
Tay nắm cửa vặn một cái, người đầu tiên bước vào là một thiếu niên cao khoảng 1m75, vẻ ngoài sáng sủa, khí chất đúng chuẩn học sinh nam của phim thanh xuân, mái tóc cắt gọn, dáng vẻ tự tin. Nhìn phong cách ăn mặc và đôi giày dưới chân, có thể đoán ngay cậu ta xuất thân không tệ.
Đi phía sau cậu là năm học sinh khác, hai nam ba nữ, vóc dáng nhỏ hơn một chút. Có người bình tĩnh, có người cúi đầu, vẻ mặt căng thẳng, đi đường cứ như sợ phạm lỗi.
Chỉ cần một ánh mắt, Lục Thính An đã phần nào đoán ra thân phận xã hội của từng người trong số họ ở trường học này.
Cậu nhìn thẳng vào cậu học sinh đi đầu, hỏi:
“Cậu là bạn thân của Liễu Vân Xán?”
Cậu thiếu niên bị ánh mắt của Lục Thính An khóa chặt, bất giác sững người trong chốc lát.
Trông Lục Thính An khá trẻ. Dù mặc cảnh phục, nhưng lại không có khí thế áp đảo như Cố Ứng Châu. Trái lại, bộ cảnh phục ấy mặc lên người lại tạo cảm giác hơi lạ vừa hợp, vừa có chút không ăn nhập. Nếu hôm nay cậu mặc đồ giáo viên mà đứng trong sân trường, e rằng chẳng ai nghi ngờ cậu là học sinh cao trung Đan Dương .
Cậu thiếu niên kia là trai thẳng, nhưng trước khí chất và ngoại hình nổi bật của Lục Thính An, lại mang theo chút tâm lý so đo giữa nam giới, nên không nhịn được mà lén nhìn lâu hơn một chút.
Đến khi Cố Ứng Châu cảm thấy có gì đó bất thường, đứng dậy đi lại gần, thiếu niên kia mới kịp định thần, hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên:
"Sao anh biết em là bạn thân của A Xán? Nhìn ra nhanh vậy luôn?"
Lục Thính An liếc nhìn đôi giày thể thao dưới chân cậu, bình thản đáp:
"Cậu mang cùng mẫu giày với Liễu Vân Xán, chỉ khác màu thôi."
Nghe vậy, thiếu niên không giấu được sự ngạc nhiên, giơ ngón cái lên khen:
"Đúng là cảnh sát, quan sát cực kỳ tinh. Đôi giày này là em với A Xán cùng đi dạo phố mua. Em thì thích màu đỏ hơn, nhưng lúc đó chỉ còn đôi màu vàng này, cũng ổn mà."
Ánh mắt Lục Thính An thoáng d.a.o động, còn chưa kịp nghĩ tiếp, thiếu niên đã lộ ra vẻ mặt đau buồn:
"A Xán… lúc gặp chuyện… có mang đôi giày này không?"
Lục Thính An nhìn thẳng vào mắt cậu ta, không trả lời mà hỏi lại:
"Đã thân như vậy, cậu không biết cậu ấy cuối tuần đi Á Hằng với Ngô Thiến Hủy à?"
Thiếu niên lập tức lắc đầu:
"Bọn em đúng là thân thiết. Ba năm trước, A Xán được người nhà đón từ huyện lên Cảng Thành, rồi vào học cùng lớp với em. Lúc đó hầu như chẳng ai chịu chơi với cậu ấy, em lại là bạn cùng bàn, từ đó chơi thân đến giờ."
"Nhưng thực lòng mà nói, em không ủng hộ chuyện cậu ấy cứ đổi bạn gái xoành xoạch. Mấy ngày cuối tuần cậu ấy đi đâu, em không hỏi tới. Lúc học lớp mười, em từng khuyên nhủ cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng bao giờ nghe."
Lục Thính An để ý sắc mặt cậu, không thấy biểu hiện nói dối.
Cậu hỏi tiếp:
"Cậu tên gì?"
Thiếu niên hơi ngập ngừng một chút, rồi ngoan ngoãn đáp:
"Em là Lâm Kiến Giang."
Không hỏi thêm gì nữa, Lục Thính An nhìn về phía mấy học sinh đứng phía sau:
"Trong số các em, ai là học sinh lớp A10? Những gì cậu ấy nói là thật chứ?"
Lâm Kiến Giang không hề tỏ ra bối rối. Một nam sinh và một nữ sinh trong nhóm bước lên, có vẻ hơi căng thẳng:
"Bọn em là học sinh lớp A10, nhưng không thân với Liễu Vân Xán."
Nam sinh lên tiếng trước:
"Những điều bạn Kiến Giang nói là đúng hết. Ở trường, hai người họ lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng, từ ăn cơm đến chơi bóng. Nhưng cuối tuần thì bạn ấy ít khi xuất hiện, nên chắc là không đi chơi với A Xán."
"Em từng vô tình thấy họ cãi nhau ở cửa khách sạn. Có lẽ đúng như bạn ấy nói, là do Liễu Vân Xán không nghe lời khuyên."
Lâm Kiến Giang chỉ cười gượng, không nói gì thêm.
Hỏi xong tình hình của Liễu Vân Xán, Lục Thính An chuyển sang hỏi các học sinh lớp A1 về tính cách của Ngô Thiến Hủy. Người đầu tiên bị gọi là cô gái đã giúp Ngô Thiến Hủy xin nghỉ phép rõ ràng hai người quan hệ khá thân.
Thấy cảnh sát nghi ngờ mình, cô nữ sinh lập tức xua tay:
"Em giúp bạn ấy xin nghỉ là vì trước đó bạn ấy từng giúp em nhiều việc. Tụi em ngồi cạnh nhau, bạn ấy thỉnh thoảng cũng nhờ em xin nghỉ hộ. Thật lòng thì em cũng không biết bạn ấy đi đâu. Nếu em biết là bạn ấy đi khách sạn với Liễu Vân Xán, em chắc chắn sẽ ngăn lại!"
"Ai cũng biết Liễu Vân Xán là dạng người gì mà. Bạn Ngô là người tốt, sao có thể dính vào cậu ta được chứ?"
Lục Thính An nghe xong, không biểu lộ gì, chỉ liếc nhìn Lâm Kiến Giang một cái. Cậu thiếu niên kia cũng không hề thay đổi sắc mặt, dù bị các bạn khác phủ nhận mối quan hệ thân thiết với Liễu Vân Xán. Có lẽ cậu ta đã quen với kiểu chối bỏ như thế này rồi.
Lục Thính An lại nhìn về phía nữ sinh kia, hỏi tiếp:
"Vậy, em với Ngô Thiến Hủy cũng không thật sự thân?"
Cô gái nghĩ một lát rồi đáp:
"Bạn ấy hoà đồng, ai cũng chơi được, nhưng bảo thân thì đúng là không có ai thật sự thân thiết. Dù sao thì bạn ấy là tiểu thư nhà giàu, bị gia đình quản lý chặt nên tụi em cũng hiểu. Nhưng thật lòng, bạn ấy là người rất tốt, chưa từng tỏ thái độ gì với những bạn có hoàn cảnh khó khăn đâu ạ."
Dứt lời, cô gái kia quay đầu nhìn hai bạn học đứng phía sau, giọng hơi cao lên:
"Hai người cũng thấy vậy đúng không?"
Hai người kia hơi khựng lại, im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu khẽ, gần như không thể nhận ra:
"Vâng… đúng vậy ạ."
Cố Ứng Châu liếc nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn nhìn thấu tất cả:
"Các em biết hậu quả của việc nói dối cảnh sát là gì không?"
Cô nữ sinh trong nhóm lập tức cúi đầu thấp hơn nữa, dáng vẻ có phần sợ hãi, nhút nhát:
"Thật sự là bọn em không thân với bạn ấy, dù có hỏi thêm cũng không giúp được gì đâu ạ…"
Dù sao vẫn chỉ là học sinh chưa trưởng thành, biết bạn học qua đời và lại bị cảnh sát chất vấn, khó tránh khỏi hoảng loạn, sợ hãi.
Lục Thính An và Cố Ứng Châu không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu với người đứng chờ ngoài cửa:
"Mấy em có thể về lớp rồi."
"Cảm ơn anh cảnh sát."
Mấy học sinh lần lượt rời đi. Lâm Kiến Giang đi gần đến cửa, nhưng khi một chân vừa bước qua ngưỡng, cậu lại dừng lại, do dự một chút rồi quay đầu bước vào lại.
"Em cảm thấy vẫn nên nói cho hai người biết vài chuyện liên quan đến Ngô Thiến Hủy."
Cố Ứng Châu nói ngắn gọn:
"Đóng cửa lại, vào nói đi."
Lâm Kiến Giang lập tức đóng cửa, quay lại chỗ hai người, vẻ mặt thoáng chút lưỡng lự:
"Có thể hai anh chưa biết, em với Ngô Thiến Hủy và A Xán từng là bạn cùng lớp hồi cấp hai. Lên cấp ba, tuy không học chung, nhưng thi thoảng vẫn tụ tập ngoài trường. Ngô Thiến Hủy… khi gặp chuyện gì khó giải quyết, thường sẽ tìm tụi em giúp."
Lục Thính An nhíu mày:
"Giúp? Giúp kiểu gì?"
Lâm Kiến Giang ngập ngừng, vẻ mặt lúng túng:
"Thì… đưa mấy đứa kia ra sau núi, hăm dọa một trận. Em biết chuyện đó là sai, nhưng giờ nghĩ lại thấy nên nói cho hai anh biết. Hai học sinh lớp nhất ban nãy từng bị tụi em dọa rồi."
Ánh mắt Lục Thính An thoáng trầm xuống, nheo mắt:
"Ý em là… họ có thể đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người?"
Lâm Kiến Giang mím môi, giọng nhỏ lại:
"Em không dám chắc. Nhưng Ngô Thiến Hủy từng thầm thích một người là một bạn đặc chiêu sinh lớp em, tên là Trình Phàm. Cô ấy không chỉ một lần nhờ tụi em ép bạn đó đồng ý hẹn hò. Nhưng Trình Phàm là kiểu rất cứng rắn, bọn em làm gì cũng không ép được cậu ấy mở miệng."
"Đặc chiêu sinh, Trình Phàm…"
Lục Thính An nghe tới cái tên đó thì ánh mắt khẽ động, trong lòng bắt đầu chú ý hơn đến cậu thiếu niên tên Trình Phàm này.