Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 20: Nỗi đau lây truyền.




Edit: Yeekies

 

Chiếc bình nước khoáng lại một lần nữa đập xuống, cơn đau như lưỡi dao cứa khiến Lẫm Ý Xa cuối cùng cũng phản kháng. Hắn trở tay vật ngã Lâm Thù xuống đất.

 

"Con mẹ mày, xem tao không giết mày!" Lẫm Ý Xa che trán, mắt trái nhuộm đỏ máu tươi, mất hết lý trí, giơ chân đá thẳng vào người Lâm Thù.

 

Lâm Thù khẽ cười khẩy, mặc cho hắn đá, nhưng ngay khi đế giày sắp chạm vào bụng, cậu chớp nhoáng nắm lấy cổ chân Lẫm Ý Xa, dùng hết sức vặn mạnh sang một bên.

 

"Buông ra!"

 

Lâm Thù càng siết chặt, xương cổ chân như muốn gãy vụn khiến Lẫm Ý Xa rú lên đau đớn.

 

Hắn giãy giụa muốn rút chân về, nhưng Lâm Thù không buông, cầm bình nước khoáng đập mạnh vào ống chân hắn. Mảnh vỡ thủy tinh đâm sâu vào thịt, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

 

"Còn muốn giết tao? Mày đá thêm một phát nữa xem?"

 

Lâm Thù nhếch mép, đôi mắt tối sầm như quỷ dữ vừa thoát khỏi địa ngục, khiến Lẫm Ý Xa run sợ.

 

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

 

Lẫm Ý Xa hoảng loạn ngồi thụp xuống, giơ tay định chộp lấy cổ tay Lâm Thù, chân vẫn không yên, cố giãy thoát xiềng xích vô hình. "Mẹ kiếp! Buông tao ra! Buông ngay!"

 

Rầm!

 

Đúng lúc ấy, cánh cửa bị đạp mạnh, bật mở rồi đập sầm vào tường.

 

Lẫm Ý Xa ngừng giãy giụa, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.

 

Tần Du Trì đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa, phía sau là hai người, một trong số đó chính là trợ lý của Lẫm Ý Xa.

 

"Mày dám-"

 

Ba chữ "phản bội tao" chưa kịp thốt ra, Tần Du Trì đã lao tới như bão. Nửa khuôn mặt hắn chìm trong ánh đèn lạnh lẽo, khí chất băng đến rợn người.

 

Vốn dĩ đã cao lớn, lại mặc áo thun không tay, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay thấm đẫm mồ hôi, gân xanh nổi lên như sắp bung ra đòn chí mạng.

 

Lẫm Ý Xa càng hoảng loạn, nhưng chân vẫn bị Lâm Thù khóa chặt, không nhúc nhích được.

 

Để thoát thân, hắn chống một tay xuống đất, giơ chân còn lại định đá tiếp.

 

Chiếc giày sắc nhọn chưa kịp chạm mục tiêu, cổ áo đã bị Tần Du Trì túm lấy, kéo mạnh về phía sau.

 

Trời đất quay cuồng, chỉ một cái chớp mắt, Lẫm Ý Xa đã bị đè chặt xuống sàn, cổ họng bị bàn tay Tần Du Trì bóp nghẹt.

 

Vút!

 

Nắm đấm Tần Du Trì giơ cao, lao xuống với tốc độ kinh hồn, mang theo luồng gió lạnh.

 

"Ca! Bình tĩnh!"

 

Chu Minh hốt hoảng hét lên, cùng trợ lý của Lẫm Ý Xa đồng loạt xông tới, đỡ lấy cánh tay Tần Du Trì ngay trước khi nắm đấm chạm mặt hắn.

 

Đôi mắt Tần Du Trì đỏ ngầu, gân máu giăng kín tròng trắng như kẻ mất trí.

 

Chu Minh đã chuẩn bị tinh thần bị đánh trả, nhưng sau một khoảnh khắc im lặng, Tần Du Trì bỗng buông lỏng tay, giọng lạnh như băng:
"Buông ra. Tôi không đánh hắn."

 

"Ca...?" Chu Minh chưa từng thấy Tần Du Trì bạo lực thế này, vẫn còn e dè, tay nắm chặt không dám thả.

 

"Không sao, buông đi." Tần Du Trì bình thản trở lại, mở nắm đấm.

 

Hai trợ lý liếc nhau, do dự mấy giây, xác nhận hắn nói thật mới từ từ buông tay.

 

"Phù..."

 

Lẫm Ý Xa thở phào, định thanh minh thì đột nhiên bị Tần Du Trì túm cổ áo lôi đi.

 

"Khoan! Mày làm gì - Ạch!"

 

Chưa kịp nói hết, hắn đã bị nhấn dúi đầu vào bể cá phòng khách. Bể không có cá, chỉ đầy san hô giả và rong biển nhựa, cùng nước biển mới thay còn vương mùi tanh.

 

Tần Du Trì mặt lạnh như tiền, nắm tóc Lẫm Ý Xa ấn sâu vào làn nước mặn. Bất kể hắn giãy giụa thế nào, Tần Du Trì vẫn đứng đó, mắt lạnh lùng dõi theo, không một chút động lòng.

 

Ùng ục! Ùng ục!

 

Bọt nước sủi lên tứ phía, vài giọt nước biển bắn lên mặt Tần Du Trì nhưng hắn không hề hay biết, chỉ lẩm nhẩm đếm.

 

Tần Du Trì đúng là không đánh người, nhưng lại định giết người!

 

Chu Minh hoảng hốt chạy tới, định kéo tay hắn ra.
Nhưng Tần Du Trì đã tự nhấc Lẫm Ý Xa lên, ném sang Chu Minh: "Đừng lo. Tao đảm bảo không để lại vết tích."

 

Vừa thở được chưa đầy mười giây, Lẫm Ý Xa lại bị nhấn xuống nước, trong khi Tần Du Trì tiếp tục đếm ngược, giọng thản nhiên: "20, 19, 18..."

 

Chu Minh chợt nhận ra hắn đang đếm thời gian tra tấn.

 

Khuôn mặt Tần Du Trì bất động, lạnh lùng đến rợn người, lặp lại hành động dìm đầu Lẫm Ý Xa xuống nước rồi kéo lên cho thở, như một cỗ máy vô cảm.

 

Chu Minh sốt ruột nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên thân hình Lâm Thù đang nằm co quắp, bỗng như tìm được phao cứu sinh:

 

"Anh! Đừng động vào Lẫm Ý Xa nữa! Ngài Lâm không ổn, mau lại xem cậu ấy đi!"

 

Ngài Lâm... Lâm Thù không ổn?

 

Tần Du Trì quay đầu, ánh mắt đóng băng dừng lại trên người Lâm Thù. Gương mặt cậu đỏ bừng, thân thể mềm nhũn nằm trên sàn, đôi môi hồng bất thường hé mở thở gấp.

 

Lẽ ra tiếng thở của Lâm Thù rất nhỏ, chỉ là hơi gió thoảng qua. Nhưng Tần Du Trì nghe rõ mồn một, như thể âm thanh ấy không truyền từ khoảng cách, mà phát ra từ chính hồn hắn.

 

"Ha... Ôm em đi... Chỗ đó... Đợi chút, anh trai!"

 

"Anh ơi, vuốt v e em đi... Vuốt đi mà."

 

"Anh trai ơi, anh chạy không thoát đâu. Nếu anh dám trốn, em sẽ giết hết những người bên anh, khiến họ nguyền rủa anh mỗi đêm, đày anh xuống địa ngục..."

 

Hắn đang trốn cái gì? Ai đang nói với hắn?

 

Ảo giác điên loạn tràn ngập não bộ, ngực phải Tần Du Trì bỗng co thắt đau đớn, rồi trống rỗng như bị khoét một lỗ.

 

Cơn đau khiến hắn buông tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt ngã.

 

"Anh! Sao vậy? Đừng dọa em!"

 

Giọng Chu Minh vang lên, kéo Tần Du Trì khỏi mê cung hỗn loạn.

 

"Tôi... Thù Nhi?" Hắn lẩm bẩm.

 

"Đúng vậy." Chu Minh gật đầu: "Ngài Lâm không ổn."

 

Lâm Thù không ổn?!

 

Tần Du Trì bỏ qua cơn đau ngực, không thèm để ý Lẫm Ý Xa, đứng phắt dậy bước về phía Lâm Thù.

 

Nghe tiếng bước chân, Lâm Thù ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục nhuộm thứ ánh sáng Tần Du Trì không thể hiểu nổi.

 

Hắn không biết diễn tả ánh mắt ấy, vừa như hận, như oán, lại như nỗi đau có thể lây lan. Chỉ một cái nhìn, ngực hắn lại đau như dao cứa, còn kinh khủng hơn cả vết thương ngực phải.

 

Tần Du Trì nghiến răng chịu đựng, giơ tay định bế Lâm Thù lên. Nhưng đầu ngón tay chưa chạm vào cổ tay gầy guộc, bàn tay hắn đã bị Lâm Thù đập mạnh ra.

 

Bốp!

 

Mu bàn tay đỏ ửng, giọt nước biển còn sót rơi lã chã xuống sàn. Tần Du Trì sững sờ, tay vẫn giữ nguyên tư thế giữa không trung.

 

"Đừng đụng vào tôi!" Lâm Thù trừng mắt, gằn giọng cảnh cáo.

 

Cơn đau ngực càng thêm nhói.

 

Tần Du Trì theo phản xạ lùi lại, xa rời Lâm Thù. Nhưng càng lùi, Lâm Thù càng giận dữ, gương mặt bừng đỏ như bánh bao hấp.

 

Hắn không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy bất lực vô cùng, như kẻ ngốc trong cơn mộng du không thể nói nên lời.

 

Phải nói gì đây? Phải làm sao để Lâm Thù hết giận?

 

Cơn đau rát dần dịu đi, đầu ngón tay tê dại. Tần Du Trì cúi nhìn bàn tay ướt đẫm, chợt hiểu ra, vội vã lau khô vào áo, xóa đi mùi tanh của biển.

 

Sau khi lau cẩn thận, hắn lại giơ tay ra, đưa bàn tay sạch sẽ cho Lâm Thù kiểm tra, miệng nở nụ cười áy náy:

 

"Xin lỗi, ngài Lâm... Giờ tôi có thể chạm vào cậu chưa?"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận