Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 21: Tôi muốn... anh trai của tôi.




Edit: Yeekies

 

Lâm Thù lặng thinh, Tần Du Trì vẫn chìa bàn tay ra, nụ cười xin lỗi nở trên môi, như chú chó to xác vừa gây ra chuyện sai lầm.

 

Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt hướng về phía Lâm Thù, còn Lâm Thù thì ngẩng mặt lên nhìn.

 

Hai người đối diện nhau dưới ánh trăng bạc.

 

Không ai lên tiếng, thời gian như đông cứng lại, chỉ có tiếng sóng vỗ hướng từ ngoài cửa sổ ùa vào làm chứng cho phút giây trôi qua.

 

Bỗng nhiên, Tần Du Trì đứng dậy, quay người bước đi.

 

Lâm Thù thoáng chốc hoảng hốt, suýt buột miệng gọi hắn ở lại, may mà kịp cắn chặt môi dưới, nuốt trọn lời đang trào lên cổ họng.

 

Trong tầm mắt mờ ảo, bóng lưng Tần Du Trì càng lúc càng xa, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng như bao lần trước.

 

Ngực không đau, có lẽ bị thuốc làm tê liệt, chỉ cảm thấy chua xót.

 

Lâm Thù trở mình nằm thẳng, mắt đăm đăm nhìn những vệt sóng ánh bạc phản chiếu lên trần nhà.

 

Đi cũng tốt.

 

Bộ dạng này của cậu quá thảm hại, lát nữa còn tệ hơn, tốt nhất đừng để Tần Du Trì thấy.

 

Còn cái đảo chết tiệt này.

 

Vừa đặt chân đến đã gặp Đào Liễm, rồi còn bị người ta hãm hại, đúng là xui xẻo!

 

Đợi về thành phố B, cậu nhất định sẽ đánh cho Biên Tinh Lan tơi tả, rồi bắt cóc Đào Tử Điềm, bắt hắn goá vợ vài tháng cho hả giận!

 

Suy nghĩ của Lâm Thù bắt đầu tán loạn, linh hồn như thoát khỏi thể xác, phiêu diêu khắp nơi.

 

Thân thể như bị chia đôi, nửa trên lạnh buốt run rẩy, nửa dưới nóng bừng toát mồ hôi, lúc lạnh lúc nóng.

 

Sàn nhà cứng khiến cậu khó chịu, Lâm Thù khoanh tay sau gáy, nằm thong thả như kẻ du lịch phơi mình dưới trăng, chẳng giống kẻ bị hạ thuốc, mà như đang tận hưởng đêm trăng.

 

Cũng không khó chịu lắm, chỉ cần chịu đựng vài tiếng là xong.

 

Lâm Thù đang tự an ủi mình thì tiếng bước chân quen thuộc vang lên, càng lúc càng gần, dễ dàng khuấy động cơn sóng trong lòng cậu.

 

Tiếng bước chân càng gần, nửa dưới càng nóng rực, thiêu đốt mặt Lâm Thù đỏ bừng.

 

Rất nhanh, bóng người Tần Du Trì che khuất ánh trăng phản chiếu, hai tay giơ lên đầu hàng, tay trái còn treo chiếc khăn tắm.

 

Lâm Thù liếc nhìn rồi vội quay đi: "Làm gì?"

 

Tần Du Trì vẫn nở nụ cười xin lỗi, giọng thấp: "Ngài Lâm, tôi vừa rửa tay bằng cồn khử trùng, giờ rất sạch sẽ."

 

Hắn tưởng mình sợ tay hắn bẩn sao?

 

Đồ ngốc này đang nghĩ gì?

 

Càng nghĩ càng chua xót, Lâm Thù chẳng buồn hé răng.

 

"Ngài Lâm, tôi có thể chạm vào ngài không? Tôi sẽ dùng khăn bọc tay, không chạm vào da ngài."

 

Tần Du Trì càng nói, Lâm Thù càng bực, ngực không đau cũng thấy đau vì lời đồ ngốc này.

 

Hắn rốt cuộc nghĩ mình là ai?

 

Thở dài, Lâm Thù chống tay đứng dậy: "Ngài Tần, tôi chỉ uống nhầm chút thuốc, chưa đến nỗi thành phế nhân."

 

Tần Du Trì ngây người, buông tay xuống, không biết vì câu "ngài Tần" hay vì thấy Lâm Thù không sao.

 

"Xin lỗi." Hắn lại xin lỗi.

 

Dù đứng dậy được nhưng chân Lâm Thù mềm nhũn, đi vài bước đã thấy khó nhịn, huống chi là lên lầu về phòng.

 

"Cậu là máy ghi âm à? Chỉ biết xin lỗi?"

 

Lâm Thù trợn mắt, nghiến răng bước nhanh về phòng tắm.

 

Bước đi loạng choạng, có mấy lần suýt ngã, đều được Tần Du Trì đỡ lấy áo ổn định.

 

Hắn giữ lời hứa không chạm vào da Lâm Thù, chỉ âm thầm che chở phía sau.

 

Khi Tần Du Trì bước vào cửa, Lâm Thù liếc nhìn bàn chân hắn, trừng mắt: "Tay tôi không cụt, cũng không yếu đến mức cần cậu giúp."

 

"Xin lỗi." Tần Du Trì vội rút chân, mặt mày ngượng ngùng.

 

Đồ ngốc! Chỉ biết xin lỗi!

 

Lâm Thù chẳng hiểu mình tức giận cái gì, quay người đóng sầm cửa.

 

Bẹp!

 

Cánh cửa đập mạnh, may mà Tần Du Trì lùi kịp, không thì mũi đã nát.

 

---

 

Lúc Lâm Thù vào phòng tắm, Chu Minh mới dám lên tiếng: "Anh... Giờ xử lý Lẫm Ý Xa thế nào?"

 

Tần Du Trì quay lại, thấy Lẫm Ý Xa bị hai trợ lý ghì chặt trên sàn, thở hổn hển sau trận tra tấn.

 

"Trói hắn trong phòng tôi, đừng để hắn liên lạc với ai."

 

Nghe xong, trợ lý Lẫm Ý Xa nhăn mặt, sợ bị trả thù.

 

Tần Du Trì vỗ vai anh ta: "Yên tâm, tôi không động hắn nữa. Cho Chu Minh số tài khoản, chuyện này sẽ không thiếu phần anh."

 

Mặt trợ lý giãn ra, cùng Chu Minh khiêng Lẫm Ý Xa đi.

 

Phòng khách chỉ còn Tần Du Trì.

 

Đêm khuya trăng sáng, sóng biển vỗ, ánh bạc lấp lánh phản chiếu lên tường, lòng hắn chợt dâng lên nỗi cô đơn khó tả.

 

Dù mệt mỏi sau ngày quay phim dài và buổi tiệc tối, hắn vẫn cố giữ tỉnh táo.

 

Đùng!

 

Tiếng động từ phòng tắm khiến tim Tần Du Trì thót lại.

 

"Ngài Lâm! Ngài có sao không?"

 

Không trả lời.

 

Tần Du Trì đập cửa dữ dội, cuối cùng phải mở khóa xông vào.

 

Lâm Thù tr@n truồng quỳ gối, mặt úp xuống sàn, thở gấp không kiểm soát.

 

Tần Du Trì vội vã quấn khăn cho cậu, bế ra ngoài.

 

Trong mê man, Lâm Thù áp trán vào cái cổ lạnh bang của Tần Du Trì, miệng lẩm bẩm: "Anh trai..."

 

"Anh trai"? Là ai?

 

Tim Tần Du Trì đau nhói, không phải ghen tuông, mà vì lý do khác.

 

"Cút đi! Tôi muốn anh trai!" Lâm Thù giãy giụa, đầu gối đập vào ngực Tần Du Trì.

 

"Thù Nhi, anh là anh trai đây." Tần Du Trì giả giọng an ủi.

 

Nghe tiếng "Thù Nhi", Lâm Thù bỗng ngoan ngoãn: "Anh trai...?"

 

"Ừ, anh là anh trai. Em bị bệnh, anh đưa em đến bệnh viện."

 

Lâm Thù ôm ngực, cuộn tròn người: "Nghe lời anh trai, em không giãy nữa."

 

Tần Du Trì thở phào, nhưng nỗi chua xót dưới đáy lòng càng dâng thêm.

 

---

 

Bình minh ló dạng, Lâm Thù tỉnh giấc, cổ khô khốc.

 

Cậu định ngồi dậy thì thấy Tần Du Trì đang ngủ gục bên giường.

 

Ký ức ùa về lần đầu gặp mặt, khi cậu tỉnh dậy sau cơn say, Tần Du Trì cũng ngồi như thế, hỏi han ân cần.

 

Lúc đó, cậu đã nói gì?

 

"Cậu là diễn viên nam? Muốn gì từ tôi? Tiền hay tài nguyên?"

 

Ánh mắt Tần Du Trì từ ngỡ ngàng chuyển sang chán ghét: "Ngài hiểu lầm rồi."

 

Giờ đây, Lâm Thù thừa nhận: Chính cậu đã biến Tần Du Trì từ một người ôn hòa thành kẻ đau khổ, chỉ nhìn đời bằng ánh mắt hận thù.

 

Là cậu đã phá hỏng tất cả.

 

Tần Du Trì cựa mình, sắp tỉnh.

 

Lâm Thù nắm chặt ga giường, chờ đợi cuộc đối thoại quen thuộc.

 

Nhưng lần này, cậu sẽ tự nguyện chấp nhận.

 

Tần Du Trì mở mắt, ánh mắt mờ sương gặp ánh nhìn Lâm Thù.

 

Trước khi hắn kịp lên tiếng, Lâm Thù lạnh lùng hỏi: "Tần Du Trì, cậu muốn gì? Tôi không tin cậu chỉ hứng thú với bản thân tôi."

 

"Tôi muốn gì...?" Tần Du Trì ngơ ngác.

 

Đúng vậy, chỉ cần hắn nói "không muốn gì", rồi bỏ đi, chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại.

 

Nhưng Tần Du Trì lấy điện thoại từ túi: "Ngài có thể chấp nhận lời mời kết bạn của tôi không? Tôi gửi mỗi Chủ nhật nhưng ngài chưa đồng ý."

 

Kết bạn?

 

Lâm Thù há hốc mồm, khí thế xẹp lép.

 

"Sao điện thoại tôi lại ở chỗ cậu?"

 

"Tôi sợ ngài để quên nên cất giúp. Xin lỗi."

 

Lại xin lỗi!

 

Lâm Thù cắn môi, đành giật điện thoại, bấm chấp nhận kết bạn rồi giả vờ ném xuống đất: "Đủ chưa?"

 

Tần Du Trì đỡ lấy điện thoại, nhìn danh sách bạn bè rồi cười: "Đủ rồi, cảm ơn ngài Lâm."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Tần Du Trì: Hơn một tháng, cuối cùng cũng kết bạn được.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận