Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 22: Tôi muốn hẹn hò với ai đó.




Edit: Yeekies

 

"Chỉ là có thêm một người bạn thôi, cần gì phải vui đến thế?"

 

Nụ cười của Tần Du Trì rạng rỡ đến chói mắt, Lâm Thù cố không nhìn nhiều, sợ lòng mình lại dậy sóng. Cậu vội nhắm nghiền mắt lại, mắt không thấy thì tâm không loạn.

 

"Ngài Lâm, bây giờ cậu thấy thế nào? Tôi đi gọi bác sĩ nhé." Thấy sắc mặt Lâm Thù vẫn còn mệt mỏi, Tần Du Trì hỏi với giọng dịu dàng.

 

Cùng một câu nói, nhưng thay đổi thứ tự thời gian lại mang ý nghĩa khác. Đối với Lâm Thù, lời ấy nghe như một lời trách cứ, từng chữ đều nhắc nhở cậu về lỗi lầm đã qua.

 

"Không cần, tôi mệt. Cậu có thể im lặng một chút được không?" Lâm Thù nhíu mày, giọng khó chịu.

 

Bên tai đột nhiên yên lặng, rồi sau đó là tiếng thì thầm: "Xin lỗi."

 

Mỗi lần nghe Tần Du Trì nói "Xin lỗi", Lâm Thù lại thấy ngột ngạt đến nghẹt thở. Cậu vốn định không đáp, nhưng không nhịn được buột miệng: "Cậu có thể ngừng nói xin lỗi được không?"

 

"Ừ... ngại quá." Giọng Tần Du Trì có chút bối rối.

 

"Ngại quá" với "Xin lỗi" khác gì nhau?

 

Đồ ngốc.

 

Lâm Thù cắn nhẹ môi, quay người, úp mặt vào gối, quay lưng lại với Tần Du Trì.

 

"Mệt" chỉ là cái cớ. Sau một hồi nhắm mắt dưỡng thần, không những cơn buồn ngủ tan biến, Lâm Thù còn tỉnh táo hơn.

 

Nằm nghiêng bên phải lâu, cổ đã hơi mỏi. Cậu bực bội trở mình, nằm ngửa ra giường, buộc phải đối diện với Tần Du Trì.

 

"Ngài Lâm, cậu không ngủ được sao?" Tần Du Trì lại lên tiếng.

 

Lâm Thù khoanh tay trước ngực.

 

Dù nhắm mắt, cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn của hắn. Cuối cùng không chịu nổi, cậu mở mắt ra, giọng gắt gỏng: "Cậu nhìn chằm chằm thế này, tôi ngủ sao được?"

 

Tần Du Trì giật mình, vội quay đi, lắp bắp: "Ngại quá, ngài Lâm."

 

Vừa buông lời giận dữ, Lâm Thù đã hối hận. Nhưng đối mặt với Tần Du Trì, cậu không thể nói lời xin lỗi, càng không chịu nhún nhường chuyển đề tài.

 

Bầu không khí ngột ngạt.

 

Lâm Thù cảm thấy mình và Tần Du Trì sinh ra đã khắc khẩu.

 

Khi ở cạnh nhau, Tần Du Trì trở nên ấp úng, còn cậu thì dễ nổi cáu. Chỉ vài câu nói, một ánh mắt, cảm xúc của cậu đã chuyển từ bực bội sang hối hận, rồi thành bất lực, như tàu lượn siêu tốc lên xuống thất thường.

 

Cậu thực sự ghét Tần Du Trì chết đi được!

 

Lâm Thù thầm chửi rủa, quay đầu đi, chỉ để lại cho hắn cái gáy lạnh lùng.

 

Phòng bệnh chìm vào yên lặng.

 

Tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ len lỏi vào, xoa dịu phần nào sự bức bối.

 

"Ngài Lâm..."

 

Cốc cốc cốc!

 

Tần Du Trì vừa mở miệng, tiếng gõ cửa đã cắt ngang.

 

"Lâm Thù, là tôi."

 

Giọng Cao Tĩnh Ca vang lên. Lâm Thù vội ngồi dậy, tay vội vàng vuốt lại mái tóc, ép những sợi tóc dựng đứng xuống.

 

"Mặt tôi thế nào? Tóc có rối không?" Cậu hỏi Tần Du Trì như đối mặt kẻ thù.

 

Thực ra mấy sợi tóc ngốc nghếch ấy chẳng chịu nằm xuống.

 

Tần Du Trì liếc nhìn, tim đập nhanh hơn, vội quay đi nói dối: "Không rối, rất chỉnh tề."

 

Lâm Thù vỗ nhẹ lên má, cố tạo chút hồng hào, hướng ra cửa gọi: "Vào đi, tôi tỉnh rồi."

 

Cửa mở, Cao Tĩnh Ca vẫn trong bộ vest thanh lịch, gương mặt lạnh lùng. Nhưng lần này, phía sau cô là một người đàn ông cao lớn, Tạ Nghị.

 

Tạ Nghị đeo kính râm, mặc vest đen, vẻ mặt cũng lạnh lùng không kém, trông chững chạc hơn lần trước gặp.

 

Nhưng sự chững chạc ấy chỉ kéo dài một giây.

 

Nhìn thấy Tần Du Trì, Tạ Nghị bỗng hét lên: "Trời ạ! Cậu không phải thằng bạn trà xanh của Đào Liễm, người yêu trúc mã không chính thức đây sao? Sao lại ở đây?"

 

Trà xanh? Trúc mã ca?

 

Tạ Nghị học mấy từ này ở đâu vậy?

 

Lâm Thù nhíu mày, quát khẽ: "Nhỏ giọng xuống, ồn quá."

 

"Vâng, ngài Lâm." Bị Cao Tĩnh Ca dạy dỗ mấy ngày, Tạ Nghị nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc, mặt lại lạnh như tiền.

 

Cao Tĩnh Ca không nói gì, ánh mắt lướt từ Lâm Thù sang Tần Du Trì.

 

Một lát sau, cô nhếch môi cười, bước đến trước mặt Tần Du Trì, giơ tay: "Chào anh, ngài Tần."

 

Giọng điệu đầy thách thức. Tần Du Trì cảm nhận được, nhưng vẫn bắt tay, lịch sự: "Chào cô, cô Cao. Xin lỗi vì hôm qua sơ suất của tôi khiến ngài Lâm bị hạ thuốc."

 

Cao Tĩnh Ca hơi ngạc nhiên, nụ cười giả tạo pha chút chân thành: "Anh đã cứu Lâm tổng, đừng nói thế."

 

Cuộc đối thoại khách sáo nghe thật giả tạo.

 

Lâm Thù ngắt lời: "Sao cô lại đến đây?"

 

Cao Tĩnh Ca im lặng giây lát, rồi quay sang Tần Du Trì: "Ngài Tần, tôi muốn nói chuyện riêng với Lâm Thù, anh có thể ra ngoài đợi một lát được không?"

 

"Được." Tần Du Trì không từ chối, đứng dậy đi ra.

 

Tạ Nghị ngửi thấy mùi drama, mắt lấp lánh sau kính râm, liếc nhìn Lâm Thù rồi lại Tần Du Trì.

 

"Tạ Nghị, cậu cũng ra ngoài." Cao Tĩnh Ca đột ngột nói.

 

Tạ Nghị bĩu môi, miễn cưỡng quay đi, theo Tần Du Trì ra khỏi phòng.

 

Cửa đóng lại, Cao Tĩnh Ca bỏ vẻ lạnh lùng, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lâm Thù với ánh mắt phức tạp.

 

"Gì vậy?" Lâm Thù nghi ngờ. "Cô muốn nói gì?"

 

"Lâm Thù..." Cao Tĩnh Ca hít sâu, thẳng thắn: "Khi đến nhà cậu, tôi thấy cậu đang xem phim của Tần Du Trì. Tôi nghĩ cậu thích anh ấy, nên sắp xếp cho cậu đi đảo Sa Mai, hy vọng hai người có cơ hội."

 

Cô ấy phát hiện mình xem lén phim của hắn?!

 

Lâm Thù giật mình, không dám nhìn Cao Tĩnh Ca, cúi đầu xuống chăn.

 

"Lâm Thù, nói thật đi. Có phải vì Tần Du Trì mà cậu... không vui không?"

 

Cao Tĩnh Ca định nói "muốn chết", nhưng hai từ ấy quá nặng nề. Cô không dám nói, càng không muốn tin Lâm Thù thực sự có ý định ấy.

 

Lâm Thù không biết giải thích thế nào. Việc cậu sống lại vốn vô lý, không có bằng chứng nào ngoài ký ức trong đầu.

 

"Cậu và anh ấy, đã từng yêu nhau? Hay cậu chỉ đơn phương?" Cao Tĩnh Ca hỏi.

 

Lâm Thù nghĩ một lúc, đành đưa ra lý do qua loa: "Cô cứ coi như chúng tôi từng yêu nhau qua mạng, nhưng gặp lại thì anh ấy không còn tình cảm, nên chia tay."

 

Yêu qua mạng...?

 

Cao Tĩnh Ca mím môi, biết Lâm Thù đang nói dối, nhưng cũng hiểu dù có hỏi thế nào cũng không nhận được câu trả lời thật.

 

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi hỏi: "Lâm Thù, hai ngày ở đảo này, cậu có vui không?"

 

Lâm Thù không vui, thậm chí còn đi bar mua say.

 

Nhưng những khoảnh khắc cùng Tần Hi Mạt tắm nắng, lòng cậu lại thấy nhẹ nhõm.

 

Trời dần sáng, mặt trời nhô lên từ đường chân trời biển, ánh bình minh chiếu vào phòng.

 

Lâm Thù quay đầu nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ: "Tĩnh Ca, mùa đông này, tôi muốn đến nơi ấm áp. Tôi không muốn về thành phố B."

 

Nét cô đơn trên mặt cậu quá rõ. Cậu như một linh hồn lạc lõng, sắp bay ra khỏi cửa sổ.

 

"Được, tôi sẽ sắp xếp tất cả." Cao Tĩnh Ca nắm chặt chăn, cố giữ giọng bình thản.

 

---

 

Sau một ngày theo dõi và kiểm tra sức khỏe toàn diện, Lâm Thù được xuất viện vào rạng sáng.

 

Cậu cố tình chọn giờ này để tránh Tần Du Trì.

 

Đoàn phim đã dừng quay, Tần Du Trì đáng lẽ phải về nước, nhưng hắn vẫn ở lại, ban ngày đến thăm cậu, đêm đến lại về khách sạn.

 

Biên Tinh Lan đang xử lý vụ việc.

 

Muốn trừng trị Lẫm Ý Xa rất đơn giản, chỉ cần dựa vào các tội danh như đột nhập, trộm cắp, buôn bán chất cấm là đủ để tống hắn vào tù, lao động khổ sai trước khi trục xuất về nước.

 

Nhưng sự việc còn liên quan đến hãng phim "Kiếp Phù Du", nhãn hiệu lớn và công ty kinh tế của Lẫm Ý Xa.

 

Biên Tinh Lan bận rộn như ong, chạy đi chạy lại giữa các bên, cuối cùng đạt được thỏa thuận: Lẫm Ý Xa có thể bị bắt, nhưng tin tức phải giữ kín đến khi phim công chiếu, còn thương hiệu lớn sẽ xử lý sau.

 

Khi Lâm Thù xuất viện, Biên Tinh Lan đang ngủ gục trên ghế sofa ở phòng chờ sân bay.

 

Nhìn vẻ mệt mỏi của anh, Lâm Thù thầm nghĩ: "Ai bảo anh đưa cả đoàn phim đến đảo Sa Mai quay? Nếu không đã không xảy ra chuyện."

 

Nhưng cậu không định trách móc, chỉ bóp mũi Biên Tinh Lan, giả vờ bịt miệng anh ta trêu đùa.

 

Biên Tinh Lan giật mình tỉnh giấc, mắt trợn tròn: "Ai định giết lão tử?!"

 

"Là tôi, kẻ độc ác muốn hại chết anh." Lâm Thù đáp.

 

Nhận ra Lâm Thù, Biên Tinh Lan thở phào, lại nằm xuống, ngáp dài hỏi: "Đại minh tinh đâu? Sao không đi cùng cậu?"

 

Lâm Thù im lặng giây lát, nghiêm túc hỏi lại: "Sao anh ấy phải đi cùng tôi?"

 

Giọng cậu hiếm khi nghiêm nghị.

 

Biên Tinh Lan ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi rồi kinh ngạc: "Thù Nhi, chẳng lẽ cậu... không có chút cảm tình nào với Tần Du Trì?"

 

"Tại sao tôi phải có?" Lâm Thù hỏi lại, mặt lạnh như tiền, giả vờ không quan tâm.

 

"Nhưng hai người rất hợp mà!" Biên Tinh Lan liệt kê: "Cậu mạnh mẽ, anh ấy dịu dàng. Cậu cần được chăm sóc, anh ấy lại biết quan tâm. Cậu gầy, anh ấy thì vạm vỡ. Cậu thấp, anh ấy cao..."

 

"Ai thấp?" Lâm Thù nghiêng mắt cảnh cáo. "Nói lại xem?"

 

Biên Tinh Lan bĩu môi, thất vọng vì sự nghiệp mai mối thất bại.

 

Không hiểu tại sao Lâm Thù không động lòng, anh chuyển đề tài: "Thù Nhi, chẳng lẽ cậu không thích mẫu người như Tần Du Trì?"

 

"Không thích." Lâm Thù nói.

 

"Vậy dễ rồi!" Biên Tinh Lan bỗng sáng mắt: "Tôi giới thiệu cho cậu người khác, đảm bảo cậu ưng!"

 

Sao anh chàng ngốc này lại đam mê mai mối thế?

 

Lâm Thù lườm hắn, định từ chối thì điện thoại đột ngột rung.

 

Tin nhắn từ Tần Du Trì:

 

[Tần Du Trì: Ngài Lâm, tôi đến bệnh viện, không thấy cậu. Cậu về nước rồi sao?]

 

[Tần Du Trì: Thuận buồm xuôi gió.]

 

[Tần Du Trì: Ngủ ngon, ngài Lâm.]

 

Mỗi tin cách nhau mười phút. Lâm Thù không thấy hai tin đầu.

 

Nhưng dù có thấy, cậu cũng không định trả lời.

 

"Ai nhắn thế? Không phải Tần Du Trì đấy chứ?" Biên Tinh Lan ngửi thấy mùi drama.

 

Lâm Thù không đáp, đột ngột hỏi: "Nếu Quả Đào bây giờ hẹn hò với người khác, anh còn thích cậu ấy không?"

 

Biên Tinh Lan suy nghĩ, nhăn mặt lắc đầu: "Không! Nếu cậu ấy dám yêu người khác, tôi chỉ thấy ghê tởm, sao còn thích được?"

 

"Vậy thì..."

 

Lâm Thù khẽ thì thầm, đôi mắt vô hồn, rồi nói với Biên Tinh Lan: "Giới thiệu người cho tôi đi. Tôi muốn hẹn hò với ai đó."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận