Edit: Yeekies
Thành phố S đón Giáng Sinh trong hơi thở nhạt nhòa. Thời tiết ấm áp bất thường, thiếu đi cái lạnh cắt da cùng những bông tuyết trắng xóa, khiến cho những chiếc chuông lục lạc treo trên cây cũng mất đi không khí lễ hội.
Đêm về, gió thổi mạnh. Chiếc Mercedes bật hệ thống sưởi, chầm chậm lướt đi trong dòng xe nối đuôi dài bất tận.
May mắn thay, bộ phim chỉ bắt đầu lúc 8 giờ tối, họ còn cả một khoảng thời gian dài phía trước.
Đúng như Lâm Thù dự đoán, Khổ Sinh là một bộ phim nghệ thuật có tính thực tế cao, số suất chiếu rất ít, mỗi ngày chỉ vỏn vẹn hai suất sớm và tối.
Nhưng khác với dự liệu của cậu, dù ít suất chiếu, Khổ Sinh lại có doanh thu và danh tiếng không hề tệ, gần như suất nào cũng kín chỗ. Trên mạng, người ta còn ví bộ phim như "hơi cay xé lòng".
Khi màn hình tối dần, rạp phim chìm trong tiếng nức nở. Khán giả bước ra với đôi mắt đỏ hoe, ai trang điểm thì lớp phấn loang lổ, ai không trang điểm thì mũi đỏ ửng.
Hầu hết các rạp đều bán hết vé, chỉ còn vài chỗ trống ở rạp đắt đỏ nhất trung tâm thành phố.
Một tấm vé phim vượt ngưỡng bốn con số, nhưng Lâm Thù chẳng chút bận tâm, mắt không chớp liền thanh toán. Bí Trừng thì ngượng ngùng, nhất định phải mời cậu ăn tối mới yên lòng.
Giới trẻ ăn uống thường thích chụp ảnh lưu niệm trước khi dùng bữa. Bí Trừng bày biện mâm cơm tinh tế, chụp vài kiểu rồi chỉnh sửa ánh sáng cẩn thận trước khi đăng lên mạng xã hội.
Thực đơn gồm vài món địa phương cùng mấy loại bánh bao nhân thịt heo xinh xắn.
Bí Trừng hí hửng hỏi: "Anh Lâm, chúng ta chụp chung vài tấm nhé?"
Lâm Thù mỉm cười gật đầu. Bí Trừng xoay người, đưa máy lên chụp liền mấy kiểu.
Rắc -
Tiếng chụp ảnh giả lập vang lên, suýt nữa cuốn đi suy nghĩ của Lâm Thù, kéo cậu về miền ký ức cũ.
May mà Bí Trừng nhanh chóng kết thúc buổi chụp hình, cười bảo: "Anh Lâm, em đã gửi ảnh cho anh rồi, anh up lên nhé! Bạn bè anh toàn đăng đồ hiếm có gì đâu."
Lần cuối cùng Lâm Thù đăng story còn là hồi ở đảo Sa Mai, toàn là ảnh do Tần Hi Mạt chụp.
"Ừ, em cũng đừng gọi anh là 'anh Lâm' nữa, cứ gọi tên hoặc gọi 'ca' cũng được." Lâm Thù lưu ảnh mà chẳng thèm xem lại, thẳng tay đăng lên trang cá nhân.
Vừa đăng xong, vài người đã nhanh chóng bình luận:
[Tần Hi Mạt]: Em trai dễ thương quá (hoa rơi) Bánh bao heo heo! Muốn ăn!
[Biên Tinh Lan]: Yoooo~ Còn diện vest sang chảnh nữa~
[Cao Tĩnh Ca]: Không tồi.
[Đào Tử Điềm]: Anh Lâm đẹp trai quá [heart][wink]
Giới trẻ đúng là tràn đầy sức sống.
Lâm Thù bật cười, điện thoại lại rung lên, màn hình hiện thêm một bình luận:
[Tần Du Trì]: Đồ ăn trông ngon đấy, em cũng thế.
"Em cũng thế" là ý gì?
Ý hắn là cậu ngon à?
Tần Du Trì bị điên rồi sao? Dám nói lời sàm sỡ thế này?
Lâm Thù đang nhíu mày thì bình luận đột nhiên biến mất, chắc hẳn bị chính chủ xóa.
Vài giây sau, điện thoại lại rung, Tần Du Trì viết lại:
[Tần Du Trì]: Đồ ăn trông ngon đấy, em cũng rất đẹp trai.
Đồ ngốc!
Lâm Thù thầm chửi, ngón tay cứng đờ trên màn hình, đứng hình hồi lâu rồi mới lướt qua, không thèm trả lời.
"Ca, sao thế?" Bí Trừng thấy cậu đờ người, vẫy tay hỏi.
Lâm Thù cắn môi, ngẩng đầu cười an ủi cô bé, tay phải thì lén chụp màn hình lưu lại bình luận kia rồi nhanh tay xóa đi.
Tự lừa dối mình.
Rõ ràng chỉ cần chặn Tần Du Trì là xong, cậu lại còn vòng vo chụp màn hình rồi xóa bình luận, giả vờ như chẳng có chuyện gì.
Lâm Thù cảm thấy mình thật kỳ cục, như một kẻ yếu đuối không dám đối diện sự thật.
Cậu bị xé làm đôi: lý trí và tình cảm giằng co, một bên muốn tránh xa, một bên muốn lại gần, khiến cậu trở thành kẻ hèn nhát giả vờ.
Tắt màn hình, Lâm Thù chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đặt úp xuống bàn: "Không có gì, em ăn đi."
Bàn ăn đầy những món ngon. Lâm Thù gắp một miếng cá hấp, khéo léo tách xương rồi đưa lên miệng.
Nhưng cá vẫn còn xương nhỏ, cậu vô tình cắn phải, mảnh xương đâm nhẹ vào nướu.
Không đau lắm.
Lâm Thù xin lỗi Bí Trừng, lấy khăn giấy nhẹ nhàng nhả miếng cá ra.
"Bị xương cá đâm à?" Bí Trừng vội đưa nước, thì thầm: "Anh cẩn thận chút, dù thích ăn cá cũng phải coi chừng xương, nếu mắc ở cổ họng thì nguy hiểm lắm."
Cậu thích ăn cá?
Lâm Thù ngẩn người một chút, nhấp ngụm nước.
Trước đây cậu không thích ăn cá, không phải vì ghét mùi tanh mà vì ngán những chiếc xương nhỏ.
Vậy từ khi nào cậu bắt đầu thích?
Có lẽ là từ khi Tần Du Trì giúp cậu gỡ xương.
Không hiểu sao đôi mắt người đó lại tinh tường đến thế, có thể nhặt ra từng chiếc xương nhỏ, khiến cậu yên tâm ăn mà chẳng lo bị hóc.
Cậu cũng thích nhìn Tần Du Trì bóc cua. Móng tay ngắn gọn sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng, dù có dính nước sốt cũng không làm mất đi vẻ thanh tao.
Người đó đưa thịt cua đến miệng cậu, cậu ăn xong còn cố tình cắn nhẹ vào đầu ngón tay hắn, dùng lưỡi trêu chọc, đến khi Tần Du Trì giận dỗi rút tay lại.
Biên Tinh Lan nói không sai, cậu đúng là người thích được chiều chuộng, mà Tần Du Trì cũng thật sự biết cách chiều người, ít nhất là trong sinh hoạt và chuyện giường chiếu.
Lâm Thù đã quen nhìn vật nhớ người, nỗi chua xót trong mắt thoáng hiện rồi tan biến như chưa từng tồn tại.
Hai người tiếp tục bữa tối, nhưng Lâm Thù không đụng đến món cá hấp nữa.
Trước giờ chiếu phim 15 phút, họ rời nhà hàng, hướng về rạp chiếu phim trên tầng cao nhất.
Rạp đã chật kín, chỉ còn hai chỗ trống ở góc sau. Lâm Thù và Bí Trừng khom người, len qua hàng ghế vào chỗ.
Đèn tắt, tiếng dương cầm vang lên, Khổ Sinh bắt đầu.
Lâm Thù ngả đầu ra sau, thả lỏng người trên ghế, lắng nghe tiếng nhai bắp rang xung quanh.
Rột rẹt.
Âm thanh nhai nhồm nhoàm như nhịp trống, điểm xuyết cho bản nhạc cổ điển lãng mạn.
Lâm Thù khẽ mỉm cười, đợi khi tiếng nhai dần tắt, chuyển thành những tiếng nức nở và xì mũi.
Cậu không xem phim, mà lặng lẽ đảo mắt quan sát phản ứng của khán giả.
Trên màn ảnh, nhân vật chính rời quê lên thành phố, bị chủ thầu bóc lột, đuổi khỏi căn phòng tồi tàn.
Rồi bị đồng hương lừa vào đường dây bán hàng đa cấp, đêm đó trốn chạy, đi bộ hàng trăm cây số, cuối cùng gục ngã trong bão tuyết.
Cốt truyện đơn giản, nhưng diễn xuất của Tần Du Trì lại vô cùng chân thực.
Như Lâm Thù dự đoán, tiếng nhai bắp rang chỉ kéo dài nửa phim, từ khi nhân vật chính bị đuổi ra đường, rạp im phăng phắc, chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Khi cảnh cuối cùng của Tần Du Trì hiện lên, đôi mắt thuần khiết mà tuyệt vọng ấy khiến Bí Trừng bật khóc nức nở, khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
Màn hình mờ dần, tuyết trắng xóa, bản nhạc dương cầm lại vang lên.
Khác với bản cũ, cuối phim có dòng chữ nhỏ:
"Phim dựa trên câu chuyện có thật."
Nhìn thấy dòng chữ, Bí Trừng khóc nấc lên, cùng những khán giả khác.
Thấy Lâm Thù mặt lạnh như tiền, Bí Trừng vừa khóc vừa hỏi: "Ca... anh không thích phim này à?"
Lâm Thù từng không thích Khổ Sinh, không chỉ không thích mà còn tức giận, cho rằng nhân vật chính quá ngu ngốc.
Rõ ràng có thể chọn cách khác để tránh bi kịch, nhưng nhân vật chính luôn đi sai đường, như cố tình chuốc lấy cái chết.
Nhưng giờ cậu đã hiểu.
Con người luôn có lúc chọn sai, không ai mãi đi đúng hướng.
Ngay cả cậu, dù đứng trên đỉnh cao người khác không với tới, cũng có lúc sai lầm, rồi rơi xuống vực sâu.
Lâm Thù cười, trả lời Bí Trừng: "Anh thích, chỉ là anh ít khi khóc thôi."
Thật ra cậu không khóc nổi.
Cậu đã xem Khổ Sinh nhiều lần, từ tức giận kiếp trước đến xúc động kiếp này, rồi thành quen thuộc và tê liệt. Bộ phim không còn lay động cậu, nhưng phản ứng của khán giả lại khiến cậu thích thú.
Những tiếng khóc ấy khiến cậu vui.
Vì mỗi tiếng nức nở đều nhắc cậu nhớ rằng kiếp trước cậu đã sai.
Nhưng đồng thời cũng nhắc cậu rằng kiếp này cậu đã làm đúng, đã chọn con đường chính xác nhất.
Nụ cười trên môi cậu dần chân thật, có lẽ là nụ cười thật lòng nhất từ khi sống lại đến nay, không chút giả tạo.
Lâm Thù giơ tay duỗi người, đợi Bí Trừng khóc xong rồi đưa cậu nhóc về.
Đèn rạp bật sáng, chiếu rõ những khuôn mặt đẫm nước mắt.
"Xin mời mọi người dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho diễn viên chính Tần Du Trì và đạo diễn Tôn Ân!"
Cánh cửa rạp bất ngờ mở ra, Tần Du Trì trong bộ vest bước vào, cùng tiếng dẫn chương trình bất ngờ vang lên.
Tiếng khóc lập tức im bặt, thay bằng những tiếng reo hò kinh ngạc.
"Anh ấy thật sự tới! Tưởng tin đồn thôi!"
"Anh nhìn xem hiện giờ em có xấu quá không? Đừng để anh ấy thấy em thế này!"
"Tần Du Trì! Mau chụp ảnh chung, em muốn khoe với bạn gái!"
Tần Du Trì cầm mic, vẫn phong thái điềm tĩnh, khác hẳn hình tượng nông dân trong phim.
Lâm Thù dõi theo từng bước chân hắn.
Tiếng ồn xung quanh như sương mù, mờ dần.
Ánh đèn flash, tiếng chụp ảnh, điện thoại và màn hình vây quanh Tần Du Trì.
Lâm Thù cảm thấy mình đang xem một bộ phim hoành tráng.
Tần Du Trì là nhân vật chính, khán giả là diễn viên phụ, còn cậu là kẻ ngoài cuộc, chỉ biết say mê ngắm nhìn nhân vật chính từ một chiều không gian khác.
Buổi giao lưu thật ra rất nhàm.
Diễn viên chính chia sẻ đôi lời về phim, cảm ơn khán giả, rồi trả lời vài câu hỏi.
Thảo nào vé đắt thế, hóa ra có diễn viên chính giao lưu.
Lâm Thù chẳng nghe gì, chỉ đôi mắt là còn hoạt động, dán chặt vào một người.
Một khán giả giơ tay hỏi: "Diễn viên Tần, anh có suy nghĩ gì khi đóng cảnh cuối? Có bị nhân vật ảnh hưởng không? Ra khỏi phim có thoát vai được không?"
Nghe tiếng, Tần Du Trì nhìn về phía này. Lâm Thù vội cúi đầu, nghiêng mặt nhìn Bí Trừng, giả vờ mỉm cười.
"Quả Cam, nhìn anh được không?" Lâm Thù hỏi.
Bí Trừng quay lại, chớp mắt ngơ ngác: "Hả? Sao ạ?"
"Không có gì, giữ thế này đi, lát anh đưa em về."
"Không cần đâu, dì em đã tới cổng rồi. Trễ quá, dì không yên tâm để người khác đưa em về."
Cũng phải.
Dù là người yêu cũng không thể đêm khuya còn dính nhau. Huống chi Bí Trừng còn quá ngây thơ, lại chưa yêu bao giờ, chắc là được gia đình bảo bọc lắm.
Lâm Thù gật đầu, khẽ nghiêng người: "Vậy anh đưa em ra xe rồi về."
"Em không phải trẻ con..." Bí Trừng ngượng nghịu.
"Anh biết, nhưng anh muốn đưa."
Không từ chối được, Bí Trừng đành thỏa hiệp: "Vâng, em sợ phiền anh thôi."
Buổi giao lưu chỉ kéo dài 20 phút.
Lâm Thù không biết Tần Du Trì có thấy mình không, nhưng vừa kết thúc, cậu lập tức đứng dậy kéo Bí Trừng rời đi.
Ra khỏi rạp, sức lực như bị rút cạn.
Mệt mỏi ập đến, Lâm Thù bước chậm dần, thậm chí còn chậm hơn cả Bí Trừng.
"Ca, anh mệt à? Để dì em đưa anh về, anh đừng lái xe." Bí Trừng lo lắng.
"Không sao, lái xe thôi mà."
Dì Bí Trừng giống cậu nhóc như đúc, phong độ quý phái, lái chiếc Panamera sang trọng.
"Cảm ơn anh Lâm hôm nay dẫn cháu tôi đi chơi, lần sau ghé nhà dùng cơm nhé!"
Lâm Thù gật đầu vẫy tay, nhìn chiếc xe khuất dần.
Đêm khuya, thành phố S không một vì sao.
Lâm Thù ngửa cổ nhìn vầng trăng cô độc, định mở nhạc nhưng nhớ ra mình đang ở ngoài đường.
Thôi, về xe hẵng nghe.
Trong lòng mệt mỏi vô hạn.
Chỉ là một buổi hẹn hò, cậu phải dậy sớm trang điểm, lái xe vòng qua tiệm hoa lấy hoa hồng, rồi dẫn người ta đi ăn tối xem phim.
Cảm giác làm nhiều việc, nhưng nghĩ lại chẳng có gì đáng kể.
Độc thân vẫn tốt hơn.
Lâm Thù thở dài, lê bước về bãi đỗ.
Xe đậu tầng dưới cùng. Cậu bước vào thang máy, ngáp liên tục.
Ting -
Cửa mở, mùi tuyết tùng tươi mát ùa vào mũi, khiến tinh thần tỉnh táo chút ít.
Bãi đỗ xe vốn nồng nặc mùi cao su và xăng, sao lại có mùi hương thế này?
Nhưng khá dễ chịu.
Lâm Thù hít hà, chậm rãi đi về phía xe mình.
Cậu cúi đầu, mùi hương càng đậm. Khi ngẩng lên, một đôi giày da lịch lãm hiện ra trong tầm mắt.
Không cần nhìn lên, cậu cũng biết Tần Du Trì đang đứng bên cửa xe.
"Anh Lâm, lâu rồi không gặp." Đôi giày da bước lại gần.
Lâu gì đâu, mới năm ngày.
Giọng Tần Du Trì trầm ấm. Lâm Thù ngẩng lên, thấy hắn đeo khẩu trang đen, chỉ lộ đôi mắt sáng.
Mùi tuyết tùng càng đậm, thật sự rất dễ chịu. Lâm Thù lặng lẽ hít thêm vài hơi.
"Cậu có việc gì?" Ngửi đủ, cậu lạnh lùng hỏi.
Tần Du Trì giơ tay, kéo túi áo trống rỗng: "Anh Lâm, tôi làm rơi điện thoại, nhờ anh đưa về khách sạn được không?"
---
Lời tác giả:
Tần Du Trì: Ghế phụ, tôi tới đây!