Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 25: Mưu mô.




Edit: Yeekies

 

Đối với Lâm Thù mà nói, Tần Du Trì chẳng phải là tay nói dối cừ khôi. Bởi chỉ cần hắn buông lời gian trá, Lâm Thù liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

 

Khi nói dối, ánh mắt Tần Du Trì vẫn kiên định, chỉ tiếc chân mày trái khẽ giật nhẹ, một chi tiết nhỏ này đến chính hắn cũng không nhận ra.

 

Dù sao, những lời ấy vốn đã vô lý, nghe qua đã biết là dối trá, chẳng cần phải phân tích vi tế đến thế.

 

Lâm Thù khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa xe, thẳng thừng chọc thủng:

 

"Đạo diễn đâu? Trợ lý của cậu đâu? Điện thoại ném đi, họ cũng biến mất luôn?"

 

Tần Du Trì im lặng, môi khẽ mấp máy như đang cố nghĩ ra lý do mới.

 

Lâm Thù chờ nửa phút, tưởng hắn sẽ vặn óc nghĩ cách biện bạch, nào ngờ Tần Du Trì đột nhiên thừa nhận:

 

"Tôi đưa điện thoại cho trợ lý, lén bỏ về sau buổi diễn, đến bãi đỗ xe đợi cậu."

 

Đồ ngốc.

 

Nói dối cũng không xong.

 

Lâm Thù trợn mắt: "Sao cậu biết đây là xe tôi? Nếu tôi không lái xe đến, định đứng đây chờ đến bao giờ?"

 

"Không phải."

 

Tần Du Trì chỉ đáp ngắn gọn rồi lại im bặt, mãi sau mới ấp úng: "Bạn cậu đăng ảnh xe lên mạng, bãi đỗ chỉ có một chiếc Mercedes màu be."

 

Có lẽ vì mùi dương cát tường trên người Tần Du Trì đã tan biến, thay vào đó là hương tuyết tùng dịu nhẹ. Hoặc cũng có thể vì khí trời thành phố S ấm áp, tâm trạng Lâm Thù bỗng dưng thoải mái lạ thường, thần kinh căng thẳng bỗng giãn ra.

 

Khi rời bệnh viện, trong lòng cậu còn nặng trĩu mệt mỏi, giờ đây lại như được nước ấm gột rửa, kỳ lạ mà êm dịu.

 

Thôi được.

 

Phấn chấn thì phấn chấn, chỉ là tim đập nhanh chút thôi, ít nhất còn cảm nhận được mình đang sống, còn hơn nhìn đâu cũng thấy vô vị.

 

Lâm Thù ngáp dài, quay lưng dựa vào cửa xe, lười nhác buông lời: "Tôi không đưa cậu về khách sạn, tự nghĩ cách đi."

 

Tần Du Trì trầm ngâm giây lát, lùi một bước: "Xin lỗi đã làm phiền, ngài Lâm."

 

Lâm Thù nhíu mày, vừa định mở cửa lên xe thì thang máy đột ngột mở ra, một nhóm thanh niên ồn ào bước ra.

 

"Khổ Sinh làm tôi khóc sướt mướt!"

 

"Đến mức không? Chỉ là bộ phim thôi mà!"

 

"Đừng giả vờ, tôi thấy cậu lau nước mắt đấy!"

 

"Diễn xuất của anh trai quá xuất sắc, hy vọng phim này được đề cử Tam Kim!"

 

Đám đông hướng về phía chiếc Mercedes, đi ngang qua Lâm Thù.

 

Cậu liếc mắt nhìn Tần Du Trì.

 

Đôi mắt vốn vô hồn, sâu thẳm như vực ấy bỗng dưng ánh lên vẻ van nài, làn hơi nước mỏng manh phủ lên như chú chó bị bỏ rơi đáng thương.

 

Dám diễn kịch với cậu?

 

Người này vốn lạnh lùng vô tình, giờ lại đầy tâm cơ.

 

Lâm Thù bỗng nảy sinh ý trêu chọc, quay sang nói: "Lên xe đi."

 

Quả nhiên, được đồng ý, khóe mắt Tần Du Trì cong nhẹ, ánh lên niềm vui biết ơn, mở cửa lên xe.

 

Đám thanh niên càng lúc càng gần. Lâm Thù nghe họ bàn tán về Tần Du Trì, thầm nghĩ sao hắn lại dễ khiến người khác say mê đến thế, dáng người thu hút đàn ông, gương mặt lại khiến phụ nữ xiêu lòng.

 

Mùi tuyết tùng dần phai nhạt. Đám đông ồn ào đi qua trước mặt Lâm Thù, mùi hương hỗn tạp nghiền nát hương thơm tinh khiết kia, nhấn chìm xuống đất.

 

Lâm Thù đứng bên xe, đợi họ đi khuất mới gõ cửa kính: "Họ đi rồi, xuống đi."

 

Người trong xe bất động, có lẽ chưa kịp phản ứng. Mười mấy giây sau, Tần Du Trì mới mở cửa bước xuống.

 

"Cảm ơn cậu, ngài Lâm. Hẹn gặp lại." Hắn đóng cửa xe, như từ bỏ mọi mưu tính, lùi vào bóng tối.

 

Lâm Thù liếc nhìn Tần Du Trì, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lên xe nổ máy.

 

Chiếc Mercedes phóng vút đi, chỉ để lại làn khói mỏng.

 

Giống như lần trước ở rừng dừa, bóng lưng Tần Du Trì trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, rồi biến mất.

 

Lần này, tim cậu vẫn không chịu yên.

 

Nhưng có lẽ vì đã xem Khổ Sinh tận mắt, Lâm Thù cảm thấy dễ chịu hơn, không còn những nhịp tim đập cuồng loạn hay nỗi đau thắt ngực.

 

Trong xe ngập tràn hương tuyết tùng.

 

Tần Du Trì chỉ vào trốn vài phút, thế mà mùi hương tươi mát ấy đã thấm khắp nội thất.

 

Như mèo ngửi thấy bạc hà, Lâm Thù hít sâu, không mở cửa kính hay nóc xe, để mình chìm trong hương thơm, để nó ngấm vào từng sợi vải, từng sợi tóc.

 

Xịt nhiều hương thế, khó bỏ phí.

 

Dưới ánh trăng, khóe môi Lâm Thù khẽ nhếch, một nụ cười nhỏ đến chính cậu cũng không nhận ra.

 

Khi xe lên cầu cao tốc, Lâm Thù liếc nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại ở túi đồ nhỏ trên ghế phụ.

 

Tay trái giữ vô-lăng, tay phải với lấy vật ấy.

 

Đầu ngón tay chạm vào thứ mềm mại. Lâm Thù đưa lên trước mặt, đó là món bánh cậu thích nhất, phỉ nam tuyết.

 

Ở thành phố B, cửa hàng chỉ bán bánh tươi, nhưng chi nhánh thành phố S lại có loại đóng gói.

 

Tần Du Trì kiếm đâu ra thứ này?

 

Túi rỗng không, lẽ nào giấu trong tay áo?

 

Đồ gian xảo.

 

Lâm Thù bĩu môi, ném túi bánh về ghế phụ. Gói bánh va vào cửa kính, lăn xuống gầm ghế.

 

"Mercedes, gọi cho Biên Tinh Lan." Lâm Thù ra lệnh cho hệ thống xe.

 

Sau vài tiếng chuông, điện thoại thông suốt.

 

"Ê, hẹn hò xong rồi? Cảm thấy người ta thế nào?" Giọng Biên Tinh Lan đầy hứng khởi, Lâm Thù tưởng tượng ra vẻ mặt ngốc nghếch của hắn ta.

 

Cậu không trả lời, hỏi ngược: "Cậu nói với Tần Du Trì về sở thích ăn uống của tôi?"

 

"Oan cho tôi quá!" Biên Tinh Lan kêu lên. "Lần trước ở bệnh viện, hắn đã mang bánh ngọt đến rồi. Huống chi tôi đâu biết cậu thích loại nào, nói sao được?"

 

Vậy Tần Du Trì biết từ đâu?

 

Không phải Cao Tĩnh Ca, vậy là mấy trợ lý cũ của cậu?

 

"Sao, hắn lại tặng quà cho cậu à?" Biên Tinh Lan tò mò.

 

Lâm Thù liếc nhìn túi bánh: "Không có. Thôi, cúp máy."

 

"Khoan đã!" Biên Tinh Lan vội hỏi: "Bí Trừng rủ cậu xem Khổ Sinh, mà hắn cũng ở thành phố S công chiếu, không phải các cậu đã gặp nhau đấy chứ?"

 

Lâm Thù im lặng. Biên Tinh Lan tự nói: "Trời, tôi thật không phải. Vừa mới gán ghép cậu với hắn, sau lại xúi cậu hẹn hò với người khác, còn bị hắn bắt gặp!"

 

Lâm Thù lườm: "Không có chuyện gì thì tôi cúp đây."

 

"Còn một chuyện!" Biên Tinh Lan vội nói: "Cậu thật sự không có chút cảm tình nào với Tần Du Trì? Dù chỉ một chút?"

 

Lâm Thù ngừng vài giây, ánh mắt dừng ở những ngọn đèn trên cầu, hít sâu rồi lạnh lùng đáp: "Ừ, không có."

 

"Thôi được, tôi sẽ nói với hắn, bảo hắn đừng làm phiền cậu nữa, trả lại bình yên cho cậu."

 

Bình yên... khi không có Tần Du Trì?

 

Lâm Thù giật mình, lâu sau mới đáp: "Ừ, cúp đi."

 

Cuộc gọi kết thúc.

 

Sự phấn khích trong đầu nhanh chóng tắt lịm, mệt mỏi ùa về. Ngay cả khi mũi vẫn ngửi thấy mùi tuyết tùng, ngay cả khi hương thơm nồng nặc như đang được người kia ôm, trái tim cậu chỉ còn lại sự trống rỗng mỏi mệt.

 

Yếu đuối.

 

Bảo Tần Du Trì đừng đến nữa, lại một lần buông tay, có gì đau khổ?

 

Lâm Thù tự trách mình, càng trách ngực càng đau, nỗi đau lan tỏa, đến cả mùi hương trong xe cũng không xoa dịu được.

 

Chiếc Mercedes lao xuống cầu, đi vào đường quốc lộ.

 

Lâm Thù thở nặng nề, cố hít thêm một hơi hương thơm, như muốn giữ nó lại trong phổi, khắc nó vào cơ thể.

 

Ánh đèn đường chiếu vào mắt, Lâm Thù nín thở, bấm nút mở nóc xe.

 

Gió biển ấm áp ùa vào, thổi tung mái tóc cậu như rong biển.

 

Nín thở thật sâu, Lâm Thù mới lại hít vào, không còn ngửi thấy chút tuyết tùng nào, chỉ còn mùi biển mặn mòi.

 

Xe vào gara, Lâm Thù đạp phanh, tắt máy, ngồi im lặng châm điếu thuốc.

 

Chỉ khi tim đã bình lặng, cậu mới tháo dây an toàn, chống khuỷu tay lên cửa xe, bước ra ngoài.

 

Gói phỉ nam tuyết nằm lẻ loi trên thảm, dưới gầm ghế, nhỏ bé và cô độc.

 

Đèn gara sáng tối theo bước chân, chiếu lên gói bánh ánh vàng óng ả, hấp dẫn lạ kỳ.

 

Cuối cùng, sau vài lần đèn sáng tắt, gói bánh cô đơn ấy được nhặt lên.

 

Nó nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn, theo Lâm Thù vào nhà, lặng lẽ đặt lên đầu giường.

 

---

 

"Ca! Anh chạy đi đâu vậy?" Chu Minh hớt hải chạy tới. "Em chớp mắt một cái, anh đã biến mất, làm em sợ chết đi được!"

 

Tần Du Trì ngồi bên bồn hoa, chân dài co lại, đầu đội chiếc mũ hề lòe loẹt, lạc lõng giữa bộ vest thanh lịch.

 

Bốn giờ sáng, đêm tĩnh lặng.

 

Khu thương mại vắng tanh, thi thoảng vài người đi làm đêm qua lại, chẳng ai để ý đến "chú hề" ngồi bên bồn hoa.

 

"Không có gì, anh nghỉ một chút thôi." Tần Du Trì ngẩn ngơ nhìn trăng.

 

Hắn thấy mình thật kỳ lạ.

 

Sao cứ mỗi lần nhìn Lâm Thù rời đi, lòng lại bất an, muốn đuổi theo, muốn kéo cậu lại, như thể phía trước là vực thẳm nguy hiểm.

 

Ở rừng dừa cũng thế, hôm nay cũng vậy.

 

"Ca, anh không ổn chỗ nào? Có phải di chứng sau lần rơi lầu không? Hay mình đi bệnh viện kiểm tra?" Chu Minh lo lắng.

 

Không ổn chỗ nào?

 

Ngực phải luôn đau, lồ ng ngực khó chịu, trong giấc mơ toàn cảnh đẹp, nhưng khi tỉnh dậy hắn chỉ thấy trống rỗng.

 

Đêm và ngày chia hắn làm hai: nửa đêm viết nên những ngày tươi đẹp không tồn tại, nửa ngày chìm trong ảo giác khó chịu.

 

Tần Du Trì trầm mặc. Chu Minh thở dài: "Ca, anh lỡ chuyến bay về thành phố B rồi, em đổi sang chuyến sáu giờ."

 

Phải rồi.

 

Hắn phải về thành phố B, về nhà, chuẩn bị cho lễ hội mừng năm mới.

 

Tần Du Trì thu hồi ánh mắt, bỏ chiếc mũ hề xuống, chậm rãi lên xe.

 

Máy bay cất cánh, bánh xe lăn, bài Dưỡng Khí vang lên từ tai nghe. Tần Du Trì nhẩm theo lời bài hát: "20, 19, 18..."

 

Khi đếm đến "0", hắn tỉnh táo lại, đã đứng trước cửa nhà.

 

Mặt trời mới lên, Tần Thịnh đang tưới cây trong vườn, nghe tiếng động quay lại.

 

Tần Du Trì thẳng lưng, hai tay ép sát đùi, ánh mắt tập trung vào điểm giữa, vô cảm nói: "Ba, con về rồi."

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Tần Du Trì: Ghế phụ, lần sau tôi sẽ chiếm lĩnh!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận