Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 32: Một khởi đầu mới.




Edit: Yeekies

 

Trở về Sa Dương Loan, Lâm Thù cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon lành, không phải kiểu mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần, mà là giấc ngủ sâu thực sự.

 

Nghe tin cậu trở lại thành phố S, Cao Tĩnh Ca vội vàng tìm đến, kiểm tra kỹ lưỡng trạng thái của cậu như thể sợ cậu mất tay chân gì đó.

 

Khi thấy Thịnh Cảnh, phản ứng của Cao Tĩnh Ca chẳng khác gì Biên Tinh Lan, chỉ có điều đôi mắt không tròn xoe đến thế.

 

Nhưng Tạ Nghị thì khác, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, suýt nữa chỉ tay vào Thịnh Cảnh mà kêu lên kinh ngạc.

 

"Tĩnh Ca, cậu ấy là trợ lý sinh hoạt mùa đông của tôi. Làm cho cậu ấy một bản chứng nhận thực tập, thù lao tính theo 5% lương tháng của cô." Lâm Thù không quên yêu cầu của Thịnh Cảnh.

 

"Rõ." Cao Tĩnh Ca liếc mắt ra hiệu, Tạ Nghị bĩu môi miễn cưỡng kéo Thịnh Cảnh ra ngoài.

 

Biết Cao Tĩnh Ca muốn hỏi gì, Lâm Thù thẳng thắn thừa nhận: "Tôi định tìm người thay thế, nhưng nhận ra không ai có thể thay thế hắn. Nên tôi quyết định thử làm người tốt."

 

Đó là suy nghĩ chân thành của cậu, chỉ là lược bớt vài chi tiết. Cao Tĩnh Ca nghe mà không hiểu.

 

"Làm người tốt?" Cao Tĩnh Ca theo cậu nhiều năm, chứng kiến đủ chuyện, không tin trên đời có người tốt tuyệt đối, càng ngạc nhiên khi Lâm Thù nghĩ vậy.

 

Có gì lạ đâu?

 

Lâm Thù ho nhẹ, giải thích: "Tôi muốn thử trở thành người tốt trong mắt hắn."

 

Chữ "hắn" khỏi cần nói rõ.

 

Mấy tháng qua, Lâm Thù gầy hẳn đi, tiều tụy nhưng giờ đôi mắt lại sáng mắt lên, dù vẫn gầy nhưng tinh thần đã phấn chấn hẳn.

 

Cao Tĩnh Ca khó tin Tần Du Trì lại có ma lực đến thế, vừa khiến Lâm Thù đau khổ tưởng chết, lại dễ dàng làm hắn vui vẻ trở lại.

 

Như... một nửa độc dược, một nửa mật ngọt.

 

"Vậy cậu định làm thế nào?" Cao Tĩnh Ca dò hỏi.

 

Lâm Thù chưa nghĩ kỹ, chỉ nói: "Chưa biết, trước hết... sẽ không quá hung dữ khi gặp mặt." Cậu gãi đầu, ngượng ngùng.

 

"Rồi đầu tư vài phim nghệ thuật..." Lâm Thù theo thói quen nói vậy, rồi bỗng dừng lại.

 

Sao cậu lại rơi vào vòng lẩn quẩn này?

 

Không thể vì đoán Tần Du Trì thích đóng phim nào mà lần nữa đưa tài nguyên điện ảnh cho hắn.

 

Tần Du Trì rõ ràng là diễn viên xuất sắc, hắn có thể tự chọn vai, sao cậu lại cứ ngạo mạn muốn sắp đặt?

 

Lâm Thù vỗ trán, hối hận suýt nữa phạm sai lầm cũ.

 

Cao Tĩnh Ca chưa từng thấy cậu lúng túng thế, càng kinh ngạc.

 

Trước mùa thu năm ngoái, Lâm Thù vốn quyết đoán, chỉ có thói quen sinh hoạt bất thường như trẻ con, cần cô giám sát.

 

"Cậu thật sự thích hắn?" Cao Tĩnh Ca xác nhận.

 

Lâm Thù tránh ánh mắt cô, lâu sau mới gật nhẹ.

 

Cao Tĩnh Ca thở dài: "Được thôi."

 

Chỉ có vậy? Không hỏi gì thêm?

 

Lâm Thù liếc nhìn Cao Tĩnh Ca: "Cô không có gì muốn hỏi sao?"

 

"Không." Cao Tĩnh Ca mặt lạnh như tiền: "Miễn cậu vui là được."

 

Lâm Thù biết, khi Cao Tĩnh Ca không biểu cảm là lúc cô không vui, có lẽ vì không ưa Tần Du Trì, do chuyện ở đảo Các Sa Mai trước đây và trạng thái suy sụp của cậu.

 

"Thôi được." Lâm Thù đổi đề tài: "Dạo này cô có yêu đương gì không?"

 

Nghe vậy, Cao Tĩnh Ca tròn mắt hơn cả lúc thấy Thịnh Cảnh.

 

"Không có!" Cô phản ứng dữ dội, má ửng hồng, vội vàng phủ nhận.

 

Lâm Thù chỉ hỏi cho có, không ngờ lại gây phản ứng mạnh thế.

 

"Không có thì thôi, cô kích động như vậy làm gì?"

 

Cao Tĩnh Ca im lặng giây lát, vén tóc mai sau tai, mặt không tự nhiên: "Tôi đi đây, nhớ nhắn tin báo an mỗi sáng tối."

 

Có vấn đề! Cao Tĩnh Ca dám nói dối cậu?

 

Lâm Thù quan sát biểu cảm cô, trong lòng đã có suy đoán: "Ừ."

 

Cao Tĩnh Ca vội vã rời đi như chạy trốn.

 

Khi Thịnh Cảnh trở lại, Lâm Thù ra lệnh: "Tìm Tạ Nghị, bảo hắn theo dõi xem Tĩnh Ca gần đây tiếp xúc với ai."

 

---

 

Ngày thứ hai thử làm người tốt, Lâm Thù thả Tần Du Trì khỏi danh sách đen.

 

Ngày thứ ba, cậu lén vào trang cá nhân và Weibo xem Tần Du Trì có động thái gì.

 

Ngày thứ tư, cậu ra ngoài chơi VR với Bí Trừng, chụp ảnh đăng Facebook.

 

Nhưng đến ngày thứ sáu, Tần Du Trì vẫn không like hay comment, cũng chẳng nhắn tin.

 

Chẳng lẽ lần trước cậu bảo Tần Du Trì biến đi, hắn đã nghe lời thật?

 

Tần Du Trì không phải đã nói "tuần sau gặp lại" sao?

 

Lâm Thù ngứa ngáy trong lòng như bị mèo cào, bồn chồn khó chịu nhưng lại có chút mong đợi kỳ lạ, rất mâu thuẫn.

 

Yêu ai đó có cảm giác này là bình thường sao?

 

Lâm Thù bối rối, đời trước cậu không hề như thế, phải chăng đời này cậu đã trở nên yếu đuối?

 

Không nghĩ ra, cậu lái xe đến hộp đêm lúc màn đêm buông xuống.

 

Hôm nay là ngày thường, hộp đêm vắng khách, quầy bar càng yên tĩnh.

 

Bartender thấy cậu, kinh ngạc: "Mặt mày hớn hở thế, có chuyện gì vui sao? Đã coi người thay thế như bạch nguyệt quang rồi à?"

 

Lâm Thù trừng mắt, gọi đồ uống không cồn: "Không. Tôi nghĩ thông rồi, sẽ làm lại từ đầu, trở thành một người tốt."

 

Lời nói mơ hồ nhưng bartender quen tiếp khách, không thắc mắc: "Vậy còn phiền não gì cần giải quyết?"

 

"Tôi có lẽ quá hung dữ, dọa hắn mất rồi. Giờ hắn không tìm tôi, cũng không like Facebook của tôi."

 

Chỉ vậy thôi?

 

Bartender ngờ Lâm Thù chưa yêu bao giờ: "Có thể hắn đang bận. Tôi nghỉ mấy ngày cũng chẳng xem Facebook."

 

Tần Du Trì đang quay Chuông Gió Tin Tử, có lẽ thật sự đang bận. Lâm Thù gật đầu, lại hỏi: "Hắn không nhắn, lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy, không hẳn là khổ sở, chỉ thấy hơi kỳ lạ, như vậy thì có bình thường không?"

 

Bartender xác nhận Lâm Thù chưa yêu bao giờ: "Hắn không chủ động, cậu bực bội. Nhưng cậu không ngừng xem động thái của hắn, chỉ cần tưởng tượng hắn đột nhiên xuất hiện, lòng cậu bỗng hóa tê dại?"

 

Lâm Thù ngạc nhiên gật đầu.

 

Bartender nháy mắt: "Bình thường thôi, ai yêu vào cũng thế, sao cậu lại cảm thấy lạ?"

 

Tại sao...?

 

Lâm Thù nhớ lại, có lẽ vì trước đây Tần Du Trì phải trả lời tin nhắn của cậu ngay, nếu không cậu sẽ nổi giận.

 

Lâm Thù chán nản, bartender vỗ tay gọi sự chú ý: "Không phải đã nói là làm lại từ đầu sao? Sao lại buồn rồi?"

 

Lâm Thù gật đầu, cố điều chỉnh cảm xúc.

 

"Biết rồi, tôi sẽ kiên nhẫn chờ thêm vài ngày."

 

"Ừm." bartender ngăn lại: "Nếu hắn không bao giờ tìm cậu, cậu định vẫn cứ chờ mãi sao?"

 

Tần Du Trì không bao giờ tìm hắn?!

 

Lâm Thù sững người, cậu luôn tin vào lời "tuần sau gặp" của Tần Du Trì, quên mất đó có thể chỉ là lời chào xã giao.

 

"Vậy tôi phải làm gì?"

 

"Cậu phải chủ động thăm dò, thử hắn một chút. Trao đổi tình cảm cần ám chỉ, đã hiểu chứ?"

 

"Làm sao thử?"

 

Bartender bất ngờ vì sự ngây thơ của Lâm Thù, giơ tay: "Đưa điện thoại cậu đây, mở WeChat lên."

 

Lâm Thù nghi ngờ đưa điện thoại.

 

Bartender gõ nhanh, đăng ảnh cùng vị trí quán bar, kèm dòng chữ: 【 Đêm tịch mịch, cần người bầu bạn. 】

 

"Chọn để hắn và bạn chung thấy được." Bartender trả điện thoại.

 

"Sao tôi lại đăng thứ này được!" Lâm Thù nhíu mày.

 

"Chỉ chọn vài người thấy là được, đâu cần công khai."

 

Bartender giải thích: "Nếu hắn tìm đến, chứng tỏ hắn thật sự thích cậu. Nếu chỉ gọi điện bảo cậu về, là hắn quan tâm cậu nhưng đang bận thật. Nếu hắn không có phản ứng gì, coi như cậu xong rồi."

 

Nhưng... Lâm Thù ngần ngại: "Hắn diện tại không ở thành phố S, làm sao tới được?"

 

"Không sao, còn hai khả năng kia mà."

 

Ngực tê tê dại dại.

 

Theo lời bartender, Lâm Thù biết mình đang mong đợi.

 

Cậu bực bội: "Chỉ cho hắn thấy thôi có được không? Tôi không muốn bạn bè thấy."

 

"Không được! Nếu không có ai like hay comment, hắn sẽ biết cậu chỉ đăng cho mình hắn xem, như vậy thì mất hết ý nghĩa!"

 

Lâm Thù bực bội, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đổi thành 【 Đồ uống ngon, mời mọi người 】 rồi đăng.

 

Vừa đăng xong, cậu đã sốt ruột, liên tục làm mới xem Tần Du Trì có comment không.

 

Điện thoại rung lên, Biên Tinh Lan và Đào Tử Điềm đã like, nhưng Tần Du Trì vẫn im lặng.

 

Lâm Thù kiên nhẫn chờ nửa tiếng, Tần Du Trì vẫn không động tĩnh, long cậu nóng như lửa đốt.

 

Lâm Thù sốt ruột hiện rõ trên mặt, bartender tặc lưỡi: "Dòng trạng thái của cậu mơ hồ quá, ai mà hiểu nổi?"

 

Lâm Thù cắn môi, định xóa đi đăng lại, thì một mùi hương quen thuộc bỗng ùa tới, lẫn trong mùi rượu mà vẫn rõ rệt.

 

Ngón tay dừng lại, tim đập nhanh hơn.

 

Lâm Thù khẽ ngửi, quay người nhìn ra cửa hộp đêm.

 

Không thấy bóng dáng quen.

 

Ảo giác chăng?

 

Cậu định ngồi xuống, nâng ly lên uống.

 

"Cậu Lâm mời tôi một ly nhé?"

 

Thật sự tới rồi!

 

Giọng nói Tần Du Trì vang lên bên tai, mọi bồn chồn mấy ngày qua của Lâm Thù chợt tan biến.

 

Lâm Thù chậm rãi đặt ly xuống, nuốt ngụm đồ uống, giả vờ thản nhiên liếc sang phải.

 

Tần Du Trì đeo khẩu trang đen, tay phải cầm bó hoa diên vĩ tím, áo khoác vắt trên cánh tay trái, trán đẫm mồ hôi nhẹ.

 

"Sao cậu lại tới đây?" Lâm Thù cố giữ giọng bình thản.

 

Tần Du Trì bỏ khẩu trang, ngồi cạnh: "Bộ phim vừa quay xong, hôm nay mới về thành phố S."

 

Mùi tuyết tùng bị hương hoa lấn át, nồng nặc như liều thuốc độc ngọt ngào, khiến đầu óc Lâm Thù choáng váng, tim đập thình thịch.

 

Quay xong nhanh thế?

 

Lâm Thù quay đi, bắt gặp ánh mắt bartender.

 

Cậu định ra hiệu nhờ bartender phá vỡ không khí ngượng ngùng, nào ngờ bartender thấy Tần Du Trì còn bối rối hơn, im thin thít.

 

"Một ly nước khoáng." Tần Du Trì nói với bartender.

 

Bartender vội lấy chai nước đặt trước mặt Tần Du Trì rồi chuồn mất.

 

Điện thoại rung lên.

 

Lâm Thù giảm độ sáng màn hình, lén nhìn tin nhắn của bartender:

 

【 Bạn trai cũ cậu là Tần Du Trì?! 】
【 Không phải. 】
【 Vậy Tần Du Trì là bạn trai hiện tại?! 】
【 Hiện tại cũng không phải!!! 】

 

"Cậu Lâm ăn tối chưa?" Tần Du Trì uống nửa chai nước.

 

"Chưa."

 

"Tôi đã đặt nhà hàng, muốn mời cậu cùng ăn tối, được không?"

 

Điện thoại không ngừng rung, bartender hẳn là nhắn cả một tràng.

 

Lâm Thù im lặng giây lát, cuối cùng chỉ thốt ra một tiếng: "Ừ".

 

Cậu nâng ly uống cạn, đứng lên.

 

Tần Du Trì đeo lại khẩu trang, cầm chai nước và áo khoác, nói: "Nhờ cậu cầm giúp tôi bó hoa."

 

Lâm Thù nhìn bó diên vĩ tím, nhẹ nhàng ôm vào lòng, hương thơm nồng nặc phả vào mặt khiến tim đập loạn nhịp.

 

Hai người đi qua quán bar đầy ánh đèn màu, hướng ra cửa hộp đêm.

 

Trong bóng đêm, một trước một sau.

 

Tần Du Trì đặt bàn ở góc khuất, có rèm che.

 

Khi họ tới, đồ ăn vừa dọn lên. Lâm Thù nhận ra các món ăn được gọi giống hệt lần trước khi cậu đi ăn với Bí Trừng.

 

Hai người ngồi đối diện.

 

Như trước đây, Tần Du Trì ăn trong im lặng, còn Lâm Thù vì căng thẳng cũng không nói gì, chỉ nghe tiếng nhai nhỏ.

 

Lâm Thù gắp món khác, kể cả sườn heo lần trước không ăn, giờ cũng thử một miếng.

 

Một lúc sau, Tần Du Trì như hiểu ý, kéo đ ĩa cá hấp về phía mình, dùng đũa tách thịt khỏi xương, gỡ từng cọng xương nhỏ bỏ vào bát riêng.

 

Nhanh chóng, đ ĩa cá chỉ còn những thớ thịt trắng tinh.

 

Lâm Thù ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Tần Du Trì.

 

"Cậu Lâm, tôi đã gỡ xương hết rồi."

 

"Ừ." Lâm Thù hít sâu, gắp miếng thịt cá đầu tiên đưa vào miệng.

 

Không xương. Miếng thứ hai cũng vậy.

 

Mũi cay cay, Lâm Thù gắp liên tục, càng lúc càng nhanh, cho đến khi ăn hết cả đ ĩa cá mà không bị hóc xương lần nào.

 

Miệng đầy ắp, Lâm Thù cúi đầu, mắt đã đỏ hoe.

 

Cậu không hiểu sao mình lại khóc.

 

Dù cãi nhau với Lâm Cảng hay tỉnh ngộ sau đau khổ, cậu cũng chưa từng rơi lệ.

 

Đời trước, đời này, cậu chưa khóc bao giờ.

 

Nhưng khi ăn từng miếng cá Tần Du Trì gỡ xương cẩn thận, cậu lại không kìm được cảm xúc.

 

Lâm Thù vội nuốt cá, lấy khăn lau miệng giả vờ, thực ra là lau nước mắt nơi khóe mắt.

 

"Xin lỗi." Giọng cậu khàn đặc: "Mấy lần gặp trước, tôi nói năng không được tốt."

 

"Là tôi quá đường đột, cậu đề phòng là đúng."

 

Nước mắt lại muốn trào.

 

Lâm Thù cúi đầu, nén xuống, ép cho khô những giọt nước mắt không tên ấy.

 

Thở nhẹ, cậu ngẩng lên, nhìn thẳng Tần Du Trì: "Tần Du Trì, trong mắt cậu, tôi có phải là một người tốt không?"

 

Tần Du Trì buông đũa, lau miệng, ngồi thẳng nghiêm túc nói: "Phải."

 

"Tại sao?"

 

"Vì cậu không phân biệt đối xử, sẵn sàng giúp Đào Tử Điềm thoát lúc gặp khó. Cậu bảo vệ kẻ yếu, tự đưa em gái tôi về trường và đến trường quay."

 

"Cậu cũng là người ưu tú, phóng khoáng nhất, nhưng lại dịu dàng nhất mà tôi từng gặp."

 

Trong mắt Tần Du Trì, cậu thật sự có thể là người tốt...

 

Lâm Thù sững sờ, chỉ còn nước mắt trào ra không ngăn được.

 

Một chiếc khăn tay đưa tới, Tần Du Trì bình thản nói: "Cá chiên quá cay, lần sau cậu đừng ăn vội, dễ nghẹn."

 

Nói dối trắng trợn.

 

Lâm Thù giả vờ ho, nhận khăn lau vội vàng giọt nước mắt duy nhất.

 

"Cậu mới gặp tôi vài lần? Lần nào tôi cũng mắng anh, sao gọi là dịu dàng?"

 

Tần Du Trì ngơ ngác, thừa nhận: "Câu cuối là Hi Mạt nói về cậu."

 

Lâm Thù gật đầu, tiếp tục ăn trong im lặng, chỉ dừng khi no.

 

Xe vẫn đậu trước hộp đêm.

 

Lâm Thù ôm hoa, đứng bên xe lưu luyến: "Cậu định đi đâu? Về khách sạn?"

 

Tần Du Trì khẽ cúi đầu, nhìn thẳng mắt hắn: "Cậu có thể chở tôi đi đua xe như lần đưa Bí Trừng không?"

 

"Đua xe đêm?" Lâm Thù nhíu mày: "Sẽ không lái nhanh được đâu."

 

"Không sao."

 

Lâm Thù im lặng giây lát, rồi mở cửa ghế phụ: "Lên đi."

 

---

 

Lời tác giả:

 

Tần Du Trì: Ghế phụ, lần này tôi thực sự được ngồi! (phiên bản ghen tị điên cuồng)

 

Tác giả: Theo góp ý, đã đổi thành đồ uống không cồn, tuyệt đối không lái xe sau khi uống rượu!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận