Tôi Chẳng Dám Yêu Người Lần Nữa

Chương 33: Nhầm kênh.




Edit: Yeekies

 

Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Lâm Thù đưa Tần Du Trì đi đua xe. Cậu thực sự căng thẳng.

 

Hơn nữa lại là ban đêm, tốc độ xe chậm rì, chưa tới 30km/h, chẳng khác nào đi dạo hơn là đua xe.

 

Lâm Thù liếc mắt nhìn sang ghế phụ.

 

Như mọi khi, Tần Du Trì im lặng, ánh mắt đăm đăm hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì.

 

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Lâm Thù từ lâu đã tò mò về điều này, kiếp này rốt cuộc có thể biết được đáp án.

 

Tần Du Trì quay đầu lại, đáp: "Không có gì, chỉ là thói quen khi ngồi xe thôi."

 

Thói quen? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

 

Lâm Thù ngạc nhiên. Trước kia mỗi lần cậu hỏi, Tần Du Trì đều im lặng, khiến cậu tưởng hắn đang chịu áp lực quá lớn, muốn nhảy khỏi xe để trốn thoát. Lúc ấy, cậu còn tức giận đến phát điên.

 

Đèn xe rọi sáng con đường phía trước, gió đêm dịu dàng, chẳng còn lạnh lẽo như gió đông thành phố B.

 

Mọi thứ thật tốt đẹp.

 

Kiếp này, cuộc gặp gỡ của họ đã khác.

 

Nhưng Lâm Thù vẫn không kìm được cảm giác chua xót.

 

Cậu từng có quá nhiều thời gian để sửa sai, quá nhiều cơ hội để hiểu Tần Du Trì muốn gì, nhưng cậu đều bỏ lỡ.

 

Rõ ràng... chỉ cần một câu "Xin lỗi", chỉ cần cậu biết buông tay đôi chút, đừng níu giữ hắn quá chặt, thì họ đã không đến nỗi đi vào bước đường cùng.

 

Lâm Thù thở dài, gạt đi nỗi tiếc nuối, tập trung vào con đường phía trước.

 

Xe từ từ leo l3n đỉnh núi.

 

Khi dừng lại, Tần Du Trì quay sang nhìn cậu, hỏi: "Lúc đưa cậu Bí đi đua xe, cậu cũng lái chậm như vậy sao?"

 

Sao hôm nay hắn cứ nhắc đến Bí Trừng?

 

Lâm Thù tay nắm chặt vô-lăng: "Không, tối nay trời tối, đi nhanh không an toàn. Lần sau..."

 

Nói đến đây, cậu chợt dừng, lo sợ Tần Du Trì thực ra không thích đua xe, chỉ vì chiều ý cậu mới đề nghị thử.

 

Lâm Thù ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, dù quan sát kỹ nhưng không thấy miễn cưỡng nào, chỉ có chút mong chờ.

 

"Lần sau, khi thành phố B có tuyết, tôi sẽ đưa cậu đi." Lâm Thù thở phào nhẹ nhõm, bật nhạc qua Bluetooth.

 

Cậu mở playlist những bài hát bartender mới gửi, chờ Tần Du Trì phản ứng, nhưng không thấy hồi âm.

 

Ngẩng đầu lên, cậu giật mình khi thấy mặt hắn tái nhợt, môi cắn chặt như đang chịu đựng đau đớn.

 

"Cậu làm sao vậy?!" Lâm Thù nắm chặt cánh tay hắn, nhíu mày hỏi gấp.

 

"Không..." Tần Du Trì định trả lời nhưng đau đến mức không thốt nên lời.

 

Lâm Thù chưa từng thấy hắn như thế này.

 

Dù có bị thương nặng, hắn vẫn bình thản như không cảm thấy đau.

 

"Tôi đưa anh đến bệnh viện."

 

Lâm Thù đỡ hắn ngồi thẳng, định nổ máy thì bị Tần Du Trì nắm cổ tay giữ lại.

 

Bực bội, cậu hỏi: "Làm gì?"

 

"Tôi không sao." Tần Du Trì tay ôm ngực, nói khẽ: "Cậu Lâm, không cần đến bệnh viện."

 

Nếu là trước kia, nghe câu này, Lâm Thù đã mắng một trận rồi bất chấp lái xe đi. Nhưng giờ, họ không còn là người yêu, chỉ mới gặp vài lần, cũng chưa hẳn là bạn bè.

 

Lâm Thù bực bội nhưng không thể trút giận, chỉ lạnh giọng hỏi: "Đau chỗ nào? Tại sao lại đau?"

 

"Ngực." Tần Du Trì nghiêng người, mắt nhìn thẳng vào cậu: "Có lẽ do tối qua không ngủ tốt, hơi đau thôi."

 

Hơi đau? Rõ ràng đau đến không nói nổi!

 

Lâm Thù định trừng mắt nhưng kìm lại, hít sâu bình tĩnh, nói: "Tôi đưa cậu về khách sạn."

 

Tần Du Trì im lặng giây lát rồi gật đầu: "Vâng, cảm ơn cậu."

 

Trên đường xuống núi, Lâm Thù tăng tốc, lái nhanh hơn.

 

Tần Du Trì tựa đầu vào ghế, nửa mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt đọng lại trên gương mặt Lâm Thù, thoáng đờ đẫn.

 

Lâm Thù liếc nhìn hắn, hỏi: "Khách sạn ở đâu?"

 

Tần Du Trì nhập địa chỉ vào hệ thống dẫn đường, vẫn nghiêng người nhìn cậu.

 

Lâm Thù thường xuyên liếc gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt ấy: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

 

"Không có gì, có lẽ vì cậu đẹp nên tôi muốn nhìn thêm." Giọng hắn trầm khàn, ẩn chứa cảm xúc khó hiểu.

 

Ngực Lâm Thù chợt rung động.

 

— Đồ bỡn cợt!

 

Cậu lạnh mặt: "Tôi đẹp hay không cần gì cậu nói?"

 

"Ừ, xin lỗi." Tần Du Trì nói vậy nhưng khóe môi lại nhếch lên, tiếng cười nhẹ như lông vũ khiến Lâm Thù ngứa tai.

 

Cậu c ắn môi dưới, im lặng tập trung lái xe.

 

Ánh mắt Tần Du Trì khiến cậu bồn chồn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Không lâu sau, chiếc xe dừng trước lối vào sau của khách sạn.

 

Khi phanh xe, Tần Du Trì vẫn nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sáng trong đêm, khóe miệng thoáng nở nụ cười khó hiểu.

 

"Ánh mắt cậu..." Lâm Thù lẩm bẩm, tay phải ấn nút mở khóa, cởi dây an toàn cho hắn.

 

Tần Du Trì vẫn ngồi yên. Lâm Thù lo lắng: "Ngực vẫn còn đau?"

 

"Không."

 

Hắn mở cửa bước xuống, chống tay lên cửa xe, cúi người nói: "Cậu Lâm, nhớ ăn uống đầy đủ, cậu gầy quá."

 

Lâm Thù vô thức sờ mặt: "Tôi biết rồi, tạm biệt."

 

"Tuần sau gặp lại, cậu Lâm." Tần Du Trì nói xong, quay lưng bước vào lối đi sau khách sạn.

 

Bóng hắn dần khuất trong đêm.

 

Hình ảnh ấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ, như cách nhau mấy kiếp.

 

Nhạc trong xe vẫn đang phát, lời bài hát lặp đi lặp lại: "Tracing silhouettes of you..." (Theo dấu bóng hình em). Tiếng guitar và giọng ca cô độc khiến lòng người se lại.

 

Lâm Thù nhìn theo Tần Du Trì, như bao lần trước, tự hỏi liệu hắn có quay đầu lại không.

 

Giai điệu guitar nhạt dần, bài hát kết thúc.

 

"Feelings unmutual." (Tình cảm một phía.)

 

Khi ca sĩ hát câu cuối, Tần Du Trì đột nhiên quay lại, đối diện với ánh mắt Lâm Thù trong ánh đèn mờ.

 

Tim cậu đập nhanh.

 

Lâm Thù tròn mắt, thấy Tần Du Trì giơ tay vẫy nhẹ, khẽ mấp máy:

 

— Hẹn gặp lại.

 

Tiếng nhạc tắt, thế giới chợt yên lặng.

 

Lâm Thù giơ tay vẫy theo, nhanh như trẻ con.

 

Tần Du Trì chỉ tay ra phía trước, ý bảo cậu đi trước.

 

Bài hát tiếp theo bắt đầu, tiếng dương cầm êm dịu tuôn chảy.

 

Kiếp này, tình cảm của cậu không còn là đơn phương.

 

Trong tiếng nhạc, Lâm Thù bật cười, quay đầu nhìn đường, ngửi mùi hoa diên vĩ trong xe, nhẹ nhàng đạp ga.

 

Xa dần. Khi chiếc xe khuất tầm mắt, Tần Du Trì nụ cười tắt lịm, tay ôm ngực bước vào cửa.

 

Sức lực cạn kiệt. Hắn chống tường vào thang máy, lê bước về phòng, đổ vật lên sofa.

 

Khi Lâm Thù nói "Chờ thành phố B có tuyết", ảo giác ập đến, kéo theo cơn đau dữ dội.

 

Trong cơn mê, hắn thấy Lâm Thù ôm mình giữa tuyết, họ hôn nhau say đắm. Nhưng hình ảnh ấy chợt tan biến, hắn ngồi trên ghế lái, cảm giác như đang rơi tự do, thân thể không trọng lượng.

 

Ánh đèn từ cửa sổ chiếu lên trần nhà. Tần Du Trì nhìn chằm chằm, mệt mỏi.

 

Hắn không hiểu tại sao giấc mơ cứ liên tục ám ảnh mình. Trong mơ, hắn luôn dùng sự im lặng trừng phạt Lâm Thù, khiến cậu tức giận đến phát điên.

 

Hắn yêu Lâm Thù, điều đó không cần bàn cãi. Nhưng nếu yêu, sao hắn lại đối xử với cậu như vậy? Phải chăng hắn là kẻ có tâm lý bi3n thái?

 

Và tại sao Lâm Thù bây giờ lại trở nên gầy gò, buồn bã?

 

Có phải vì trong mơ, cậu bị hắn tổn thương nên mới chán ghét, đề phòng hắn ngay từ đầu?

 

Nhưng hôm nay, Lâm Thù không còn xa lánh hắn. Liệu có phải cậu đã nhận ra, hắn và người trong mơ là hai con người khác nhau?

 

Nghĩ vậy, Tần Du Trì thở phào, cảm giác bất an vơi đi.

 

Hắn lấy điện thoại, ghi lại ảo giác vừa rồi.

 

Buzz—

 

Chu Minh gọi.

 

Tần Du Trì nhíu mày, tắt máy, nhắn tin: "Sáng mai tôi sẽ về thành phố B, không trễ tiệc tối."

 

Chu Minh nhắn lại: "Biên tập viên bảo anh cứ mãi theo đuổi anh Lâm, hắn không thèm quản nữa!"

 

Tần Du Trì cười nhẹ, mở khung chat với Lâm Thù.

 

[Tần Du Trì: Cậu Lâm, về đến nhà an toàn chưa?]

 

[Lâm Thù: Rồi.]

 

[Tần Du Trì: Tốt. Ngủ ngon, cậu Lâm.]

 

Chờ mười phút không thấy hồi âm, Tần Du Trì thở dài, mở thư viện ảnh, xóa một nửa hình chụp bữa tối, chỉ giữ lại đ ĩa thức ăn sạch sẽ và bàn tay Lâm Thù.

 

Hắn đăng ảnh lên trang cá nhân, gõ vài dòng rồi xóa, cuối cùng chỉ để lại: "Bữa tối ngon, tối nay rất vui."

 

Chọn chế độ chỉ Lâm Thù xem được, hắn đăng bài.

 

Vài phút sau, điện thoại rung. Tần Du Trì vội mở lên, nhưng chỉ là tin nhắn rác.

 

Cứ từ từ, tương lai còn dài.

 

Hắn tắm qua loa, lên giường, mở lọ tinh dầu hoa oải hương ngửi, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

 

Buzz—

 

Tần Du Trì bật dậy, cầm điện thoại.

 

[Lâm Thù: Không phải buồn ngủ sao còn lướt điện thoại?]

 

[Tần Du Trì: Sắp ngủ rồi. Ngủ ngon, cậu Lâm.]

 

Cơn buồn ngủ tan biến, Tần Du Trì lại chờ đợi.

 

Một phút sau, tin nhắn đến.

 

[Lâm Thù: Ngủ ngon. Đừng trả lời nữa, đi ngủ đi, kẻo đột tử.]

 

Khóe miệng Tần Du Trì nhếch lên, hắn tắt điện thoại, nằm thẳng, thầm nghĩ:

 

Mình sẽ không trở thành người trong mơ. Mình sẽ khiến Lâm Thù tin rằng, hiện thực và giấc mơ là hai con người khác biệt.

 

---

 

Tác giả có lời:

 

Lưu ý: Tiến độ "chó điên" đạt 60%.

 

Chú thích:

 

Các bài hát xuất hiện trong chương: "Silhouettes of You" và "She".


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận