Diệp Tư Đình gấp gáp xông vào Thái Dương Cung trong đêm khuya.
Hắn lao vào vườn hồng đang chuẩn bị hé nở, gạt những bụi gai và dây leo sắc nhọn, gọi tên Tiểu Nero.
Cuối cùng, một Lang Kỵ trung niên canh gác bên cạnh Tiểu Nero đã nhìn thấy hắn, sau đó âm thầm đưa hắn đến bên cạnh Tiểu Nero đang khóc thút thít ở một góc vườn.
“...Nero có làm gì sai sao? Chẳng lẽ em lại đáng ghét như vậy sao?” Tiểu hoàng tử đau khổ không ngừng lau nước mắt, nước mắt làm ướt cả đất trồng của hoa hồng lá bạc. “Ca ca không phải nói thích Nero nhất sao? Nhưng mà... sao lại đối xử với em như vậy?”
“Nero, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Ca ca không nên trêu chọc em như vậy.”
Diệp Tư Đình ôm lấy khuôn mặt cậu bé.
Báu vật mà hắn quý trọng hơn bất cứ ai, giờ đây lại đang khóc nức nở, dáng vẻ đau khổ như mất cả thế giới trước mặt hắn.
Trên đời không còn chuyện gì khiến người ta đau khổ hơn thế.
“Anh xin lỗi. Bên ngoài lạnh quá, chúng ta đến chỗ lò sưởi nói chuyện được không?”
Nhưng, khi Tiểu Nero lặp đi lặp lại xác nhận có phải đúng là hắn đã thả cóc ghẻ vào hay không, Diệp Tư Đình lại không thể nào thốt ra lời phủ nhận.
Hắn phải phủ nhận thế nào đây?
Hắn từ trước đến nay đều là cái bóng ở phía sau Eleanor, tất cả sự dịu dàng và tình yêu của tiểu Nero đều thuộc về Eleanor, chỉ là mặt trời rực rỡ quá hào phóng, khi điên cuồng vung vãi ánh sáng và nhiệt độ về phía Eleanor, đã khiến hắn cũng có thể trộm được một chút ấm áp mà thôi.
Hắn không cách nào đối mặt với đôi mắt chứa chan đầy hy vọng của Tiểu Nero, không thể không nuốt khan, hơi dời tầm mắt đi.
“...Đúng vậy.”
Tiểu hoàng tử loạng choạng lùi lại vài bước, rồi lập tức hất tay hắn ra, không quay đầu lại chạy đi mất.
Diệp Tư Đình biết mình đã làm trái lệnh Eleanor, tự tiện chạy ra đuổi theo Tiểu Nero sẽ bị trừng phạt.
Nhưng hắn không ngờ hình phạt này lại nghiêm trọng đến thế.
Khi hắn bị Lang Kỵ của Eleanor áp giải về tẩm cung, Eleanor đứng ở bàn làm việc, tư thế nhàn nhã dựa vào mép bàn, mỉm cười như không có chuyện gì với hắn.
“Đè hắn xuống,” Eleanor nói.
Bạch Lang Kỵ của hắn giống như một con chó trung thành tận tụy, lập tức ấn Diệp Tư Đình ngã xuống bàn sách.
Eleanor cúi người xuống nhìn hắn. Trên mặt hắn có một vẻ vui sướng quỷ dị, y hệt lúc g**t ch*t y quan lần trước.
Vì thế Diệp Tư Đình cười, nói: “Ngươi rốt cuộc cũng định g**t ch*t ta?”
“Không phải, bạn của ta,” Eleanor nói: “Có lẽ ngươi còn chưa nhận ra. Thực ra ta rất cần ngươi. Nhưng ta đã nhận ra, trước đây ta quả thật quá thiếu cảnh giác. Vì vậy từ giờ trở đi, ta quyết định biến chúng ta thực sự trở thành cùng một người.”
Diệp Tư Đình chỉ cảm thấy sau gáy một cơn đau rất nhẹ. Ngay trong khoảnh khắc này, tất cả những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn hoàn toàn biến mất.
“Vòng cổ Asimov thật sự là một phát minh vĩ đại vượt thời gian. Phải không?”