Lưu Tuệ Trân không dám chậm trễ. Sân ga hôm nay người đông như nêm cối, ai cũng hối hả, chen chúc, mặt mày căng thẳng. Bà dắt ba đứa nhỏ, vừa gồng người luồn lách qua dòng người hỗn loạn, vừa lớn tiếng dặn dò:
“Đồng Nguyên, Minh Linh! Hai đứa nắm chặt tay chị Dạng Dạng, mỗi đứa giữ lấy một bên áo của mẹ, theo sát không được tách ra, nghe rõ chưa?”
“Minh Linh, Đồng Nguyên! Hai đứa mau nắm lấy tay chị Dạng Dạng, mỗi đứa giữ một bên áo mẹ! Nhớ kỹ, đừng để lạc, lạc một bước là không tìm lại được đâu!”
Bà không nói quá. Những năm gần đây, thời cuộc chuyển mình nghiêng ngả. Phong trào chính trị lên cao, cán bộ điều động khắp nơi, kẻ xấu thừa cơ nổi dậy. Ở những nơi đông đúc như nhà ga, chen chúc lộn xộn, không chỉ có trộm cắp mà cả mẹ mìn cũng rình rập từng kẽ hở. Trẻ con mất tích không phải chuyện hiếm, người lớn cũng chẳng dám rời mắt lấy nửa giây.
Phương Tri Ý bị dòng người xô đẩy tới tấp, thân thể gầy nhỏ cứ như chiếc lá trôi giữa dòng, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như mặt hồ. Tay trái cô giữ chặt Trần Minh Linh, tay phải nắm lấy Đồng Nguyên, ba người như ba con cá nhỏ quấn vào nhau để tránh bị sóng đánh trôi.
Từ khi xuyên về thế giới này, đã gần nửa tháng. Cô từ tận sâu thẳm của một thế giới mạt diệt, nơi sinh mạng mong manh hơn tờ giấy, bỗng dưng đặt chân vào một đất nước đang gồng mình giữa sóng gió chính trị – Cách mạng Văn hóa vẫn còn chưa đến hồi kết. Người với người nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ, chỉ cần một câu nói lỡ lời là có thể bị quy thành "tư tưởng phản động", "tàn dư giai cấp bóc lột". Không ai thật sự yên tâm, cũng không ai dám hoàn toàn tin tưởng vào người bên cạnh.
Với Phương Tri Ý, tất cả đều xa lạ. Không phải vì khung cảnh, mà vì con người. Không có tang thi, không có máu đổ, nhưng lại có một loại căng thẳng âm ỉ len lỏi trong từng hơi thở, từng ánh mắt. Cô vốn quen với thế giới sinh tồn thuần túy: địch hay bạn, chỉ cần nhìn qua là biết. Còn nơi này, mọi thứ như bị che dưới một lớp màn. Ai cũng đội nón cối, mặc quần áo vải thô bạc màu, tay cắp radio hoặc túi lưới, bước vội vàng mà không dám ngoái lại.
Cô nhìn Lưu Tuệ Trân dắt theo hai đứa nhỏ chen chúc, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó gọi tên. Là khâm phục, hay chua xót? Làm cha làm mẹ ở thời đại này, không chỉ lo miếng ăn từng bữa, mà còn phải học cách sinh tồn , bảo vệ đàn con thơ giữa một xã hội đầy bất trắc, lúc nào cũng như đang đi trên mũi dao.
Nhìn Lưu Tuệ Trân đang phấn đấu kéo ba ' đứa nhỏ ' tiến về phía trước, Phương Tri ý như nhìn thấy bóng hình của cha mẹ .
Túi nhỏ giấu trong lớp áo lót bị mồ hôi làm ướt một mảng, bên trong là những thứ ít ỏi nhưng quý giá vô cùng, cũng là toàn bộ vốn liếng mà cha mẹ dùng cả đời gom góp đưa cho cô. Tay cô khẽ động, như xác nhận nó vẫn còn đó. Lạ một điều là , khi biết rằng nó vẫn chưa rời khỏi, cô như được trấn an , cảm giác như có cha mẹ cạnh bên đã vuốt xuống cảm xúc bất an của cô .
Hai đứa nhỏ, Trần Đồng Nguyên và Trần Minh Linh, tuy mới mười hai tuổi nhưng đã được cha mẹ dặn dò kỹ trước khi rời nhà: ra đường phải biết giữ mình, không được nói chuyện với người lạ, không được đi lung tung. Ngày thường tuy bướng bỉnh, hay cãi vặt, nhưng giờ đây lại vô cùng ngoan ngoãn, mỗi đứa một bên, nắm tay Phương Tri Ý không rời, lại túm chặt vạt áo của mẹ.
Biết chị Dạng Dạng sức khỏe yếu, hai đứa còn cố tình ép mình ra ngoài, để cô vào giữa.
Cả ba như ba con gà con núp sau cánh gà mái, theo sát sau lưng Lưu Tuệ Trân, chen chúc trong đám đông ồn ào hỗn độn, từng bước từng bước tiến về phía toa tàu.
Tàu hỏa thời kỳ này vẫn là kiểu cũ – đầu máy chạy bằng hơi nước, đốt than đá, khói đen cuồn cuộn từ ống khói bốc lên, tỏa ra mùi dầu hỏa và khét than đặc trưng mà người thời đó ai cũng đã quen. Toa tàu thiết kế thô sơ, không có điều hòa, càng không nói đến quạt máy hay cửa kính kín gió. Chỉ có cửa sổ kéo tay bằng khung sắt, kéo lên là gió bụi ào ạt ập vào, kéo xuống thì oi bức hầm hập, nồng mùi người và hành lý.
Bên trong khoang, ghế gỗ dài được bọc vải bố nâu đã sờn, sắp xếp thành từng dãy đối mặt nhau – một bên ba ghế, một bên hai ghế, ở giữa là lối đi hẹp, trên đầu là giá đỡ bằng sắt dùng để đặt hành lý. Mỗi khoang như vậy, chen chúc chừng năm người, không gian nhỏ hẹp, cử động một chút cũng dễ chạm vai đụng tay. Giữa hành trình dài dặc dặc, tiếng bánh sắt nghiến ray, tiếng còi tàu rít lên từng hồi xen lẫn tiếng người í ới, tạo nên thứ âm thanh náo động đặc trưng không thể lẫn vào đâu được của thời đại này.
Lưu Tuệ Trân dậy đi xếp hàng đổi vé từ tờ mờ sáng , đổi được khoang riêng – đối với một người phụ nữ dắt theo ba đứa trẻ lại mang theo cô cháu gái xinh đẹp như hoa như ngọc, ấy là chuyện may mắn cực kỳ . Bà ngồi ở mé ngoài, gần lối đi, vừa để dễ trông nom bọn nhỏ, vừa đề phòng kẻ gian lảng vảng. Phương Tri Ý ngồi phía trong, cạnh cửa sổ, để tiện tránh gió lùa và khỏi va đụng người qua lại.
Hai đứa nhỏ ngồi phía đối diện, mỗi đứa một góc, ngoan ngoãn gác cằm lên ba lô, đôi mắt ngơ ngác nhìn ra cửa sổ. Hành lý treo gọn gàng trên giá đỡ – túi vải, ba lô, bình giữ nhiệt, một ít quà quê gói trong giấy báo, chẳng có gì quý giá thì được cất cả lên giá sắt phía trên, túi vải, ba lô, bình giữ nhiệt, lỉnh kỉnh nhưng đều được xếp ngay ngắn.
Lưu Tuệ Trân năm nào cũng dẫn con đi xe lửa về quê ở Dung Thành, đã quen thuộc đường đi nước bước. Vừa lên tàu, bà nhanh nhẹn đặt mấy kiện hành lý lên giá đỡ phía trên, vừa thu xếp đâu vào đấy vừa không quên dặn dò con trai:
“Đồng Nguyên, con nhớ trông em gái cẩn thận, không được chạy loạn, nghe chưa? Lạc mất thì mẹ không đi tìm đâu.”
Phương Tri Ý định đưa tay phụ giúp, nhưng chưa kịp động vào quai túi thì cổ tay đã bị Lưu Tuệ Trân ấn nhẹ trở lại ghế.
“Dạng Dạng, con ngồi nghỉ đi. Dì quen rồi, mấy việc nặng nhọc này không cần con đụng tay vào.”
Phương Tri Ý thoáng sững người.
Cô từng là người dẫn đầu một đội dị năng giữa mạt thế, xông pha trong đống đổ nát, tay không chiến đấu với tang thi, chuyện mang vác, dọn đường chỉ là bản năng. Ấy vậy mà giờ đây, chỉ vì thân thể này quá yếu ớt – yếu đến mức một lực ấn nhẹ của một người phụ nữ trung niên cũng khiến cô không tài nào vùng dậy được. Sức lực đã không còn là của cô trước kia, dáng người này, da thịt này… đều không mang theo quá khứ cô từng sống.
Cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống, tay buông thõng trên đầu gối, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác trống rỗng khó tả – tựa như một chiến sĩ bị tước vũ khí, bị ném vào một chiến trường hoàn toàn xa lạ, nơi không thể dùng nắm đấm mà giành lấy sinh tồn.