Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 16.




Sắp xếp xong đâu đấy , Lưu Tuệ Trân mới rảnh rỗi quay sang hỏi han Phương Tri Ý:
“Dạng Dạng, có thấy chỗ nào không khỏe không con?”

Phương Tri Ý lắc đầu:
“Dì Tuệ Trân , con không sao ạ.”

“Có gì khó chịu phải nói liền cho dì biết nhé.”

Lưu Tuệ Trân vừa nói, vừa lấy trong túi hành lý ra bình giữ nhiệt – bên trong có nước sâm do chị dâu Đoan Ngọc chuẩn bị sẵn, nói là để dưỡng khí, tốt cho sức khỏe.

“Uống chút nước đi cho ấm bụng.”

Phương Tri Ý nhận lấy, cụp mắt nhìn bình nước còn bốc hơi nhè nhẹ, lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Đã bao lâu rồi cô không được người ta lo lắng như thế? Từ lúc thế giới kia sụp đổ, từng ngày trôi qua đều là máu và xác chết. Còn hiện tại, một bình nước sâm nhỏ giữa khoang tàu cũ kỹ, lại ấm áp như ánh lửa mùa đông.

Cô đã bắt đầu nhớ cha mẹ rồi !

Tàu bắt đầu rung nhẹ. Sau một tiếng còi rít lên, bánh sắt chầm chậm chuyển động. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, gió tràn vào mang theo mùi khói than cay mắt. Ngoài sân ga, đám đông vẫn chưa tan, người lên kẻ xuống, tiếng khóc tiếng gọi râm ran trong cảnh chia ly. Giữa biển người đó, cô bất chợt thấy cha mẹ mình – hai bóng dáng quen thuộc, đang đứng dưới mái hiên rỉ sét, ngước mắt tìm kiếm trong đám hành khách.

Không biết là trùng hợp hay tâm linh tương thông, mà đúng khoảnh khắc cô nhìn về phía ấy, cha cô cũng vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của con gái.

Cô không kìm được, đứng bật dậy, chồm người qua cửa sổ vẫy tay. Gió táp vào mặt, bụi bám vào tóc, nhưng cô không quan tâm. Tay vẫn không ngừng vẫy, ánh mắt không rời khỏi hai bóng dáng vẫn đứng nơi sân ga đầy gió bụi, lặng lẽ tiễn đưa.

Tàu tăng tốc, sân ga bị bỏ lại phía sau. Cảnh vật lùi dần, bóng dáng thân thương kia cũng mờ dần, cuối cùng bị nuốt chửng bởi lớp bụi mờ và khói tàu.

Phương Tri Ý vẫn cố níu lấy khoảnh khắc đó, như thể chỉ cần nhìn lâu hơn một chút là có thể mang theo hơi ấm của gia đình mà cô chỉ vừa mới có được , trong suốt đoạn đường sắp tới. Cho đến khi trước mắt chỉ còn vách đá và ruộng đồng lướt qua trong gió, cô mới chậm rãi buông tay, ngồi trở lại chỗ cũ, trán tựa vào khung cửa kính mát lạnh, ánh mắt xa xăm, không biết là đang nghĩ gì.

Lưu Tuệ Trân nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cũng chua xót. Đợi tàu rời khỏi sân ga khá xa, bà mới nhẹ giọng nói:
“Dạng Dạng, con yên tâm đi, cha mẹ con ở nhà còn có chú Trần, chú Chu giúp đỡ, nhất định không sao đâu . Ngược lại là con, con một mình đi Tây Bắc, nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để cha mẹ lo lắng buồn lòng , biết không ?”

Một lúc lâu sau, Phương Tri Ý mới khẽ “vâng” một tiếng, quay đầu lại nở nụ cười nhẹ với bà :
“Dì Tuệ Trân , con sẽ tự lo cho mình thật tốt.”

Lưu Tuệ Trân nhìn dáng vẻ kiên cường của Phương Tri Ý , trong lòng vừa cảm động vừa thương xót. Bà đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô , không nói gì thêm – nhưng trong ánh mắt kia, là cả một tầng tầng thương yêu chất chứa không lời.

Xe lửa hú một hồi còi dài rền vang, rồi rùng mình chấn động như thể vừa thoát khỏi xích xiềng, bắt đầu lăn bánh rời sân ga. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chát chúa giữa không khí oi nồng, khoang tàu vốn đã chật chội lại càng thêm hỗn loạn.

Người người xôn xao đứng dậy, chen chúc qua lại, mỗi người đều mang theo một ánh mắt dò xét đầy toan tính – người thì tranh nhau chỗ thuận lợi để duỗi chân nghỉ ngơi, người thì chăm chăm canh giữ hành lý, kẻ khác lại vờ như vô tình mà dòm ngó hành trang người khác. Trong khoang tàu hạng ba này, ai cũng giống ai – cùng nghèo, cùng khổ, nhưng không phải bản tính của ai cũng thật thà như nhau .

Mà trong cái hỗn độn chen chúc đó, những người phụ nữ như Lưu Tuệ Trân lại trở thành đối tượng dễ bị nhắm tới nhất.

Dáng người đẫy đà, tuổi ngoài ba mươi, đi bên cạnh là hai đứa nhỏ còn thơ dại, một người phụ nữ có con nhỏ , dễ mềm lòng mà cũng khó mở miệng từ chối dứt khoát, còn có thêm một cô gái trẻ nhu nhược, gương mặt mảnh mai, thần sắc ôn hòa, như thể gặp ai cũng sẽ nhường nhịn ba phần. Trong mắt những kẻ lăn lộn đường đời, đây chính là những con mồi vừa dễ dụ, vừa không dám phản kháng.

Giữa dòng người nhốn nháo, có một đôi nam nữ quê mùa đứng khuất sau cột trụ, ăn mặc lôi thôi, dáng vẻ rụt rè mà ánh mắt thì không giấu được vẻ tinh quái và dò xét. Từ lúc đoàn người của Phương Tri Ý vừa bước lên tàu, ánh mắt họ đã bám riết không rời – đầu tiên là lướt qua túi hành lý chất trên giá sắt, sau đó dừng lại thật lâu trên chiếc bình giữ nhiệt mới tinh đặt trên bàn nhỏ.

Bình giữ nhiệt kiểu dáng mới, rõ ràng là hàng mua chưa lâu, cả khoang tàu chỉ có một cái như vậy – chính là dấu hiệu của “người có của”.

Hai kẻ kia liếc nhau, trong mắt lóe lên tia sáng khó lường. Không thấy bóng dáng đàn ông nào xuất hiện, chỉ toàn phụ nữ, trẻ con, mà lại không giống người quê chính gốc – khí chất khác biệt, cách ăn mặc dù giản dị nhưng tươm tất, sạch sẽ, hàng hóa có lựa chọn – đây chắc chắn là người thành phố, hoặc ít nhất cũng không phải loại người dễ gây chuyện ồn ào.

Chỉ cần không đánh trả, không dám làm lớn, vậy thì chuyện gì cũng có thể làm.

Nam nhân chỉnh lại túi sau lưng, ánh mắt đảo qua một lượt rồi gật đầu thật khẽ. Nữ nhân lập tức tiến lên, tay trái xách túi vải sờn, tay phải ôm bụng, giả bộ dáng vẻ người mang thai, khập khiễng từng bước, miệng đã bắt đầu mở lời:

“Chị gái này , tôi có thể ngồi ké một chút không ? Chị xem , trong bụng tôi còn có đứa nhỏ , một chuyến này phải đứng cả ngày cả đêm, chân tay thật sự chịu không nổi nữa…”

Giọng nói yếu ớt, mang theo chút mệt nhọc, ánh mắt thì xót xa như thể thật sự đang mang thai. Một màn này, nếu là người mới đi tàu, chưa từng trải chuyện đời, ắt sẽ động lòng mà nhường chỗ ngay.

Loại chiêu trò này, Lưu Tuệ Trân không phải chưa từng gặp qua. Ban đầu là khẩn thiết xin nhờ một chút, sau thì ngồi lì không dậy, đến tối sẽ xuất hiện thêm vài người "họ hàng", nói cười, than thân, trách phận, vừa gợi lòng thương vừa làm người ta khó mở miệng đuổi đi. Đợi đến khi tất cả đều mệt mỏi, chỉ cần sơ hở một chút – tay áo vung lên là đồ đạc không cánh mà bay.

Bà đã thấy, đã chứng kiến, cũng từng suýt nữa thành nạn nhân. Cho nên lần này, chuông báo cảnh giác lập tức vang lên, nhưng… ánh mắt vẫn bất giác dừng lại ở cái bụng phình ra kia.

Thật hay giả? Thời buổi này cái gì cũng có thể làm giả, đến lý lịch còn giả được, nói chi một cái bụng . Nhưng giữa đám đông người qua người lại, nếu mở miệng từ chối, e rằng sẽ bị mắng là "lạnh lùng bạc nghĩa", mà ở đây… còn ba đứa nhỏ, không thể để chúng phải nghe những lời dơ bẩn từ miệng thiên hạ.

Lưu Tuệ Trân còn đang chần chừ, nam nhân đã chen lên đỡ lấy nữ nhân kia, giọng đầy khẩn khoản:

“Chị gái, xin chị thương tình giúp đỡ. Bằng không thế này, tôi đưa chị ba đồng tiền. Chúng tôi dân quê, gom góp mãi mới có tiền đi thăm thân, nhưng không đủ điều kiện mua vé ngồi. Vợ tôi lại mang thai, đi tàu thế này cực lắm chị ạ. Tôi thấy nhà chị cũng dư chỗ, chắc không phiền lắm đâu…”

Giọng nói khiêm nhường, ánh mắt thành khẩn, nam nhân này nhìn qua chẳng khác gì một kẻ khốn khó thật thà – nhưng mấy ai biết rằng, trong cái túi vải bạc màu hắn mang sau lưng, bên cạnh bánh bột bắp khô và mấy gói thuốc nam, lại giắt khéo một con dao găm cán gỗ, đầu lưỡi được quấn vải dầu kỹ lưỡng?

Thời buổi này, đói nghèo không đáng sợ, đáng sợ là đói mà sinh tà tâm, người thì chưa chắc đã ác, nhưng lòng thì đã méo mó từ lâu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận