Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 21.




Cha mẹ của Lưu Tuệ Trân đã nấu xong bữa chiều, đang ngồi chờ con cháu về. Ông cụ cầm chiếc quạt mo phe phẩy, ngồi tựa ghế tre dưới mái hiên, cạnh bên là bà cụ tay lần chuỗi hạt, mắt cứ ngó ra ngõ chờ dáng người thân quen. Trước hiên nhà, vài người hàng xóm cũng đang ngồi nghỉ chân, vừa đan giỏ, vừa cười nói chuyện trò. 

Đồng Nguyên và Minh Linh nhìn thấy ông bà ngoại từ xa, liền lớn tiếng gọi rồi chạy ùa về phía đó.

“Nguyên Nguyên, Linh Linh …” Đôi vợ chồng già thấy hai đứa cháu ngoại thì mừng rỡ đứng bật dậy, sau đó lại nhìn thấy cô con gái đã lâu không gặp: “Tiểu Trân!”

“Mẹ, cha!” Lưu Tuệ Trân bước đến trước mặt cha mẹ, ánh mắt ngời sáng niềm vui. Bà không quên kéo Phương Tri Ý, đưa đến trước mặt ông bà giới thiếu: “Đây là Dạng Dạng.”

Hai ông bà cụ đã sớm biết chuyện của Phương gia, cũng biết con gái mình sẽ đưa một cô bé về ở tạm vài ngày, nên không có vẻ gì là ngỡ ngàng, ngược lại, họ nắm lấy tay cô, quan tâm hỏi:“Bé, đi đường mệt lắm phải không?”

Phương Tri Ý ngoan ngoãn lắc đầu: “Dạ thưa ông bà ngoại, suốt đường đi con vẫn luôn được dì Tuệ Trân tận tâm chiếu cố, hoàn toàn không vất vả đâu ạ.”

Phương Tri Ý có bộ dáng xinh đẹp, nói chuyện lại nhỏ nhẹ từ tốn, lễ phép, điểm nào cũng có lực công kích cực lớn đối với những người đã có tuổi. Nhìn Phương Tri Ý, lại biết hoàn cảnh gia đình cô, ông bà càng thương xót, nhưng lo sợ Phương Tri Ý tủi thân nên không biểu hiện ra ngoài, chỉ vui vẻ nói: “Tốt, tốt! Mau vào nhà. Đói rồi phải không ? Bà ngoại làm nhiều món ngon lắm!” Nói rồi, ông bà đi đầu, dẫn ba đứa trẻ vào nhà.

Những người này đều là người xa lạ, nhưng ai cũng chân thành, nhiệt tình đối đãi với, khiến cho một người đã quen sống một mình như Phương Tri Ý, một người từng bước bước qua những năm tháng khô khốc tình người nơi mạt thế như Phương Tri Ý, cảm thấy lòng mình mềm ra. 

Cái tình cảm mộc mạc, thuần hậu của thời đại này, không toan tính, không nghi kỵ, như một làn gió mát lành thổi qua cõi lòng khô cằn của cô, khiến cô không khỏi cảm động.

Nhưng hơn tất cả, khiến cô rung động sâu sắc nhất… vẫn là cha mẹ.

Nghĩ đến cha mẹ, Phương Tri Ý lại có chút lo lắng. Cha mẹ đã vì cô mà dọn sạch bụi gai trên đường đi, vậy thì cô … cô nên làm gì đây ? 

Cô thậm chí còn chưa biết, cha mẹ sắp tới sẽ phải đối mặt với những điều gì.

Thế nhưng, cô không phải kiểu người ngồi than thở hay dễ dàng bị cảm xúc nhấn chìm. Đã từng đi qua sinh tử, chứng kiến quá nhiều chia ly và đổ nát, so với bất cứ ai cô càng hiểu rõ: chuyện đã đến thì dù có rối loạn cũng chẳng giải quyết được gì, cứ bình tĩnh ắt sẽ tìm được phương hướng. Nếu thật sự gặp khó, cô cũng không thể vì thế mà nản chí, buông tay mặc kệ, bởi từ nay về sau, cô không còn đơn độc nữa, cô có người thân. Cô tin rằng, chỉ cần cả nhà đồng lòng, chắc chắn sẽ tìm được lối ra.

Khi Phương Tri Ý đang nghĩ về cha mẹ, thì ở thành Nam, cha của cô, giáo sư Phương Tuấn Khanh, cũng vừa nhận được điện thoại của hai người con trai. Nghe tin bạn học kiêm chiến hữu của Tri Lễ sẽ đích thân đến Dung Thành để đón con gái, khuôn mặt hai vợ chồng cuối cùng cũng giãn ra, nở nụ cười nhẹ nhõm.

Người mà con trai ông có thể tin tưởng mà gửi gắm thì hẳn đó phải là người chín chắn, cẩn trọng. Bao nhiêu lo lắng về việc con gái bé bỏng một mình ngồi xe lửa đường xa, giờ phút này cuối cùng cũng tạm lắng xuống.

“Tốt rồi, Tri Thư, thay cha mẹ chuyển lời cảm ơn chân thành đến đồng chí Bùi ấy. Nếu có dịp, nhất định cha phải gặp mặt cảm ơn tử tế.” Giáo sư Phương ân cần dặn dò.

Phương Tuấn Khanh hỏi kỹ hơn một chút về vị đồng đội này mới biết được người này lại là con trai Bùi gia, đã từng giúp con trai ông thoát khỏi vòng vây. Một chữ “ân tình” này, trong lòng ông càng khắc sâu.

“Cha, con nhớ rồi. Cha mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, có chuyện gì nhất định phải báo với tụi con sớm đấy!” – Giọng Phương Tri Thư bên kia đầu dây vẫn bình tĩnh, nhưng ẩn sau là mấy phần lo lắng không giấu được.

Phương Tri Lễ vốn muốn nói thêm đôi lời để cha mẹ yên tâm, nhưng dù có là kẻ không thường xuyên dùng não thì anh cũng biết có những chuyện không thể nói qua điện thoai. Dặn dò nhiều cũng chẳng bằng tự mình làm tốt. Cho nên sau khi anh cả nói xong, anh chỉ gọn ghẽ nhấn mạnh một câu:
“Cha mẹ cẩn thận."

“Cha mẹ biết rồi. Các con ở ngoài cũng phải tự lo cho bản thân, và cả Dạng Dạng nữa, nhất định phải chăm sóc tốt cho Dạng Dạng.”

Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc tự nhiên sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.

Không phải vì họ không biết sợ, mà vì họ còn chưa thể ngã xuống lúc này. Dạng Dạng vẫn chưa khỏe lại, con gái út bé yếu ớt của ông còn đang một mình lênh đênh nơi đất khách, từng đứa con đều đang gồng mình chống đỡ giữa gió lớn — vậy thì làm cha mẹ, sao có thể yếu lòng?

Huống chi, Phương Tuấn Khanh xưa nay vẫn tự xét mình sống ngay thẳng, làm việc đàng hoàng, không khuất tất. Cả đời ông dạy học, dạy trò làm người trước khi dạy chữ, chưa từng lợi dụng chức vị cầu danh, cũng chưa từng vì giữ thân mà cúi đầu. Bây giờ, chỉ vì vài lời chỉ chứng lập lờ mà đúng hóa thành sai, ông không cam tâm.

Ông biết, làm người trí thức trong thời loạn không dễ. Nhưng ông vẫn ngẩng đầu sống tử tế, sống quang minh. Ông có thể không tranh hơn thua, nhưng không chấp nhận bị chụp mũ. Vì phía sau ông không chỉ là chính ông – mà còn là vợ ông, là con ông, là cả một mái nhà đang trông vào đôi vai này.

Là một người thầy, ông có thể chịu oan. Nhưng là một người chồng, một người cha, ông không thể gục ngã.

Dù phía trước có là hầm sâu, là chông gai rải khắp, chỉ cần người thân ông còn đó, chỉ cần Dạng Dạng còn sống, còn có thể nắm lấy tay ông, thì dù là phong ba bão táp, Phương Tuấn Khanh này cũng sẽ không lùi bước.

Ông không phải sắt đá, nhưng tuyệt không mềm yếu. Chút gió sương thế thời mà thôi, còn chưa đủ đánh ngã được ông.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Phương Tuấn Khanh đã vội vàng chạy vạy liên hệ về Dung Thành. Thời buổi này muốn gọi được một cuộc điện thoại đâu phải chuyện đơn giản. Phải nhờ đến mối quan hệ của lão Trần ở nhà máy cơ khí mới có thể kết nối được với Lưu Vĩnh Thành, sau đó lại nhờ ông ấy chuyển lời tới Lưu Tuệ Trân và Phương Tri Ý.
 

Vậy nên chiều hôm đó, vừa tan ca sớm một tiếng sau khi đổi ca với đồng nghiệp, Lưu Vĩnh Thành đã vội vã đạp xe một mạch từ phân xưởng về nhà. Bánh xe vừa nghiến vào sân đất, ông đã đứng dưới hiên gọi to:
 

"Tiểu Trân! Tiểu Trân ?!"

Lưu Tuệ Trân lúc ấy đang cùng chị dâu nhặt rau ngoài bếp sau. Nghe tiếng anh trai, bà vội lau tay vào vạt tạp dề, nhấc chân đi nhanh ra, vừa bước vừa hỏi:
 

"Anh cả, sao về sớm vậy? Có chuyện gì gấp à?"

Lưu Vĩnh Thành không kịp phủi bụi trên tay áo, chỉ hớt hải dựng chân chống xe đạp rồi quay sang nói ngay:

"Vừa nãy em rể với giáo sư Phương gọi điện tới. Họ bảo chiến hữu của lão nhị nhà họ Phương sẽ đích thân đến Dung Thành đón Dạng Dạng về Tây Bắc! "
 

Tin ấy vừa dứt, cả nhà lập tức náo động cả lên. Với Lưu gia mà nói, đây đúng là một chuyện vui lớn. Dù chỉ mới ở cùng Phương Tri Ý có một ngày một đêm, nhưng cô gái nhỏ nhà họ Phương đã chinh phục được tất cả mọi người. Cái dáng vẻ vừa ngoan ngoãn, vừa hiểu chuyện đó, cùng với việc cô phải một mình đi cả một chặng đường xa xôi khiến ai cũng xót xa.
 

Đặc biệt là mẹ của Lưu Tuệ Trân. Bà nghe con gái bảo, cô gái nhỏ Phương gia đầu óc rất thông minh, chỉ có điều thân thể là thật sự mảnh mai, yếu ớt. Một người truyền thống như bà vẫn luôn nghĩ, thông minh là tốt, nhưng đôi khi sức khoẻ mới là tiền vốn, dù thông minh nhưng sức khoẻ không tốt thì cũng chẳng có ích gì. Cũng bởi vì điều đó mà bà vẫn luôn lo lắng.
 

Giờ thì tốt rồi, nghe tin con trai mang về, bà so với ai đều vui mừng.

“Đúng rồi, trong điện thoại có nói rõ khi nào chiến hữu của lão nhị Phương gia tới đón Dạng Dạng không?” – Lưu Tuệ Trân sốt ruột hỏi.

Lưu Vĩnh Thành đứng bên cạnh chiếc xe đạp cũ, gãi gãi sau gáy một cách thật thà: "Cái đó… nghe nói là còn chưa có ngày cụ thể. Phải chờ chiến hữu của lão nhị Phương gia hoàn thành nhiệm vụ bên này đã."

Nhiệm vụ của Bùi Từ bên kia tạm thời chưa định ngày, nên Tri Lễ cũng không nói cụ thể thời gian với cha mẹ, chỉ bảo là hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ đến.

“Đồng chí Giải phóng quân thì nhiệm vụ nhiều mà. Không vội, vừa hay để Dạng Dạng ở lại chơi thêm mấy bữa nữa.” Bà ngoại Lưu gia lên tiếng trước, kéo tay Phương Tri Ý vỗ vỗ đầy trìu mến. “Vừa hay có thời gian cho con bé nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Con bé đi một chặng đường dài như vậy tới đây, lần đầu gặp mặt nhìn sắc mặt rất kém.”

“Chị Dạng Dạng có thể ở lại chơi thêm mấy ngày nữa rồi!” Minh Linh cũng chạy đến kéo tay Phương Tri Ý, bé thích chị Dạng Dạng nhất. “Chị Dạng Dạng tết tóc đẹp hơn mẹ nhiều!”

Thực ra, với một người đã quen tự lập như Phương Tri Ý, dù có tự mình đi xa nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng chả hiểu sao, trừ cô ra thì chẳng ai cảm thấy có thể yên tâm khi để cô đi một mình cả. Giờ thì có người đến đón rồi, mọi người vui, cô cũng cảm thấy vui lây.

“Con chỉ biết chơi thôi!” Dì Tuệ Trân giơ ngón tay nhẹ nhàng chấm vào trán con gái, mắng một câu, ngay sau đó liền nói: “Thế tối nay mình phải làm thêm hai món ăn, để chúc mừng mới được!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận