Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 219.




 
“Ai là người nhà anh chứ?” Phương Tri Ý hừ nhẹ, mới vừa yêu đương mà đã tự tiện thăng cấp thành “người nhà” rồi sao?

“Không phải em thì còn ai nữa?” Bùi Từ cũng không giận, ngược lại cười cười, dáng vẻ cưng chiều hiện rõ. Anh biết cô gái nhỏ của anh lúc nào cũng miệng cứng nhưng lòng mềm.

Hơn nữa, chuyện của hai người đã được cả hai nhà đồng ý, thủ trưởng căn cứ cũng đã biết, coi như là nửa công khai rồi, chỉ còn thiếu mỗi cái giấy chứng nhận. Nếu vậy mà còn không tính là “người nhà” thì tính là gì?

“Hừ, Bùi Từ, anh còn muốn có người khác chắc?” Cô trừng mắt nhìn anh, lật mặt còn nhanh hơn trời chuyển mưa.

Bùi Từ thấy cô không tìm được lý lẽ để cãi nữa nên bắt đầu cố tình xuyên tạc lời mình, liền đưa tay búng nhẹ một cái lên trán cô: “Em lại nói bậy, ngoài Dạng Dạng ra thì không có ai hết!”

Phương Tri Ý khúc khích bật cười, bị anh dắt tay đi về phía nhà ăn của đại đội bay.

Lúc này đúng là giờ ăn trưa, nhà ăn người ra người vào, ồn ào náo nhiệt. Bùi Từ vừa dắt Phương Tri Ý bước vào, lập tức khiến không khí trong phòng như rộn ràng hẳn lên.

Sĩ quan hậu cần hôm nay vừa hay có mặt để kiểm tra tình hình nhà ăn, thấy đội trưởng Bùi dẫn theo một cô gái trẻ xinh xắn, hai mắt anh ta thoắt cái liền sáng lên, nhiệt tình hỏi một câu:

“Đội trưởng Bùi hôm nay dẫn đối tượng đến ăn cơm à?”

Đại đội bay có một quy định bất thành văn: trừ phi công, không ai được phép ăn cơm ở nhà ăn không quân. Nhưng nếu là đối tượng của phi công thì được đặc cách.
Một khi đã xác định quan hệ, có thể dẫn theo người ấy tới nhà ăn dùng bữa một lần; nếu đã đăng ký kết hôn, sẽ được thêm một lượt nữa.

Trong bối cảnh điều kiện sinh hoạt còn thiếu thốn, vật tư không phong phú, nhà ăn của đơn vị không quân được xem là nơi "ăn như ăn Tết".
Vì thế, quy định đặc biệt ấy vừa là hình thức chúc mừng riêng cho phi công, vừa là một cách để người nhà an tâm—rằng con người ta dốc sức vì tổ quốc, thì tổ quốc cũng sẽ chăm lo cho người thân của họ.

Bùi Từ tuy biết cô gái nhỏ đã ăn rồi, vẫn quay đầu hỏi: “Dạng Dạng có muốn ăn thêm chút gì không?”

Phương Tri Ý nhanh chóng lắc đầu, cười nói với sĩ quan hậu cần: “Cảm ơn sĩ quan hậu cần, tôi đã ăn rồi, là đến đưa cơm cho Bùi Từ thôi.”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ đám phi công mà đến cả sĩ quan hậu cần và bếp trưởng cũng đều ê răng vì... đường vượt quá mức độ cho phép.

Trong nhà ăn lập tức vang lên một trận xôn xao đầy ghen tị, vừa ồn ào vừa phấn khích.

Trước đây, mỗi lần Bùi Từ khoe khoang bạn gái nhỏ của mình đối xử thế nào với anh, còn có người bán tín bán nghi. Bây giờ thì hay rồi, đích thân chính chủ đến chứng thực! Đưa cơm tận nơi, lại còn ngọt ngọt ngào ngào như thế—còn ai không tin? Ai dám không tin?

Mù sao ?

Được tiểu đối tượng của mình cho thể diện, vẻ kiêu ngạo của Bùi Từ càng thêm tăng vọt, giống như không còn biết mặt đất màu gì nữa rồi .

Trong đại đội bay lúc ấy, không thiếu người từng có đôi phần thiện cảm với Phương Tri Ý. Nghe được câu nói kia, đừng nói răng ê, ngay cả lòng dạ cũng thấy chua loét.

Từ Vệ Dân là anh em tốt của Bùi Từ, còn từng nảy sinh ý định "gả" vào Phương gia ở rể. Hiện tại đối với người anh em tốt "hoa hòe" này cũng không có bao nhiêu hảo cảm, tức giận cắn một miếng thịt kho tàu rồi sâu xa mở miệng: “Có gì mà hâm mộ, chúng ta ăn chắc chắn ngon hơn Bùi Từ ăn.”

Nhà ăn của không quân vốn nổi tiếng là chất lượng, nếu không thì Từ Vệ Dân đã chẳng dám mạnh miệng đến vậy.

Thế nhưng lời vừa dứt, Bùi Từ đã chậm rãi mở nắp hộp cơm ra.

Lập tức, một làn hương thơm ngào ngạt tỏa ra, khác hẳn với mùi thức ăn thường thấy ở nhà ăn tập thể. Dù món ăn đã để một lúc, không còn nóng hổi như lúc mới nấu, nhưng tay nghề nấu nướng của Phương Tri Ý đủ khiến người ta chỉ cần ngửi thôi cũng biết, đây tuyệt đối là cơm nhà, tuyệt đối là mùi hương nhà ăn tập thể không thể làm ra.

Làn hương tỏa ra chẳng khác nào còi báo động—một đám lính trẻ lập tức bị thu hút, đồng loạt rướn cổ dòm về phía Bùi Từ.

Chỉ thấy anh ung dung bày từng món ăn lên bàn: thịt bò kho màu nâu sóng sánh, thơm nức mũi; cá rim vàng óng, dậy mùi thơm chảo; gà sốt dầu hào sóng sánh nước; ngay cả dĩa cải trắng bình thường cũng được xào xanh mướt, tươi mơn mởn, như vừa hái từ vườn sau nhà.

Chưa hết, Phương Tri Ý còn chuẩn bị thêm cả một hộp nhỏ thịt viên chiên giòn rụm, rắc lên chút gia vị tự tay cô pha chế, nhìn như đồ ăn vặt mà khiến người ta chỉ liếc mắt thôi đã thấy đói bụng.

So với những người quen gặm bánh nén khô, sô cô la đen cứng như đá, hoặc mấy món ăn nguội tạm bợ khác, chỉ cần ngửi thôi đã thấy lòng đau như cắt—nước miếng thì chưa kịp nuốt mà nước mắt đã trực trào.

Có người nuốt ực một tiếng, giọng đầy ai oán:
“Trung đội Từ, đây gọi là... hạnh phúc khi có đối tượng phải không?”

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận