Ghen tị làm người ta xấu xí, Từ Vệ Dân thấy mình giờ đã xấu đến méo cả mặt, thở dài một hơi: “Tôi còn chưa có đối tượng, biết cái gì mà hạnh phúc? Hỏi tiểu Hứa đi, chẳng phải hắn có đối tượng rồi à?”
Tiểu Hứa chính là phi công hôm đó đã "truyền kinh nghiệm" tán gái cho bọn họ.
Giờ bị điểm danh, hắn lập tức im như thóc. Tiếp lời chẳng khác nào tự vả, lại còn dễ khiến đối tượng nhà mình hiểu lầm. Mà nói thật, từ trước đến nay hắn cũng chưa từng được đối xử tốt đến vậy — hộp cơm còn chưa bao giờ được ai gói cho tử tế nữa là.
Vì đại cục gia đình hòa thuận...
Im lặng là vàng !
Bữa cơm này, Bùi Từ ăn đặc biệt ngon miệng. Nhìn hắn ăn xong còn cười vui vẻ, Phương Tri Ý biết hôm nay xem như hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cũng nhẹ nhõm: Hẳn là lúc nói chuyện anh Chu.
Thấy anh bắt đầu thu dọn hộp cơm, cô thuận tay định lấy giúp. Bùi Từ tưởng cô có thể ở lại thêm với mình thêm một lát, bèn cười nói:
“Anh mang đến văn phòng rửa, em cứ ngồi nghỉ đi.”
Nào ngờ Phương Tri Ý nói: “Em mang về nhà rửa cho.”
“Dạng Dạng không đi cùng anh đến văn phòng sao?”
Bùi Từ đuổi theo bước chân của đối tượng mình, một chút cũng không muốn rời xa cô.
Phương Tri Ý biết, Bùi Từ thật sự rất mệt.
Phi công – so với các binh chủng khác – huấn luyện đã nghiêm ngặt, cường độ lại càng cao hơn. Người bình thường chưa chắc chịu nổi nửa buổi, huống chi là ngày nào cũng rèn ép đến từng dây thần kinh. Dù Bùi Từ có thể lực tốt, được huấn luyện chính quy, ánh mắt anh vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt.
Huống hồ, ngày kia anh còn phải đến viện nghiên cứu phối hợp thử nghiệm bay – chuyện ấy không chỉ là mệt mỏi thể xác, mà áp lực tâm lý cũng nặng nề chẳng kém.
Cô chỉ hy vọng, khi mình không có ở đây, anh có thể tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nằm xuống chợp mắt mươi mười lăm phút cũng được. Không cần vì cô mà cố gắng làm nọ làm kia, cô thật sự không nỡ.
“Em về nhà trước, anh đi văn phòng bận xong rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Bùi Từ biết cô thương mình, nhưng anh cũng thương cô.
Giữa trưa nắng gắt, cô đội nắng mang cơm đến tận nơi cho anh, chẳng nề hà mệt mỏi. Vậy nên anh muốn đưa cô về nhà, để cô khỏi phải đi một mình dưới trời nắng chang chang.
“Vậy… để anh đưa em về.”
Phương Tri Ý vừa nghe, đưa về nhà rồi lại chạy tới, tâm ý của mình chẳng phải vô ích sao? Cô nhanh chóng đẩy anh lại: “Em tự mình về.”
Bùi Từ nhìn cô nhíu mày, không dám cãi lại, tuy rằng cô lại ngọt lại ngoan, nhưng khi dữ lên thì như mèo con vậy, sẽ giơ móng vuốt cào người.
“Vậy Dạng Dạng em đội mũ cẩn thận nhé, trên đường đi dưới bóng cây…”
“Biết rồi, lải nhải quá đi!” Phương Tri Ý lườm người đàn ông còn đang lải nhải một cái.
Bùi Từ lập tức lại tủi thân, anh cũng là lo lắng cho cô mà.
Phương Tri Ý nhìn thấy trong nhà ăn vẫn còn một đám người rướn cổ chờ xem náo nhiệt, lại ghé sát vào nhỏ giọng cười tủm tỉm nói: “Biết rồi, mau đi bận xong rồi nghỉ ngơi đi.”
Bùi Từ ngoan ngoãn đứng tại chỗ gật đầu. Chờ Phương Tri Ý vừa đi, phía sau nhà ăn liền náo nhiệt lên, đặc biệt là Từ Vệ Dân, anh ta vừa rồi chính là nhìn thấy Phương Tri Ý quát Bùi Từ. Mặc dù anh ta không nhìn thấy biểu cảm của Bùi Từ, nhưng nhìn Bùi Từ đứng thẳng tắp, một bộ dạng bị nghe mắng lập tức vui sướng khi người gặp họa, đặt đĩa xuống liền đi đến trước mặt Bùi Từ: “Này, đội trưởng Bùi bị đối tượng mắng à? Đây là còn không dám cãi lại sao? Chậc chậc không ngờ nha không ngờ nha, đường đường đại đội trưởng Bùi còn có lúc nghẹn khuất như vậy sao? Xem ra có đối tượng cũng không nhất định là chuyện tốt nhỉ?”
Nghe Từ Vệ Dân âm dương quái khí, Bùi Từ ngược lại đắc ý dào dạt: “Trung đội Từ không hiểu rồi, có một loại hạnh phúc gọi là bị mắng, cậu muốn có người mắng cậu, nhưng cậu có sao? Ai, có nói cậu cũng không hiểu. Mấy người độc thân như cậu không thể đồng cảm đâu."
Lại bắt đầu.
“Lại khoe khoang ? Bây giờ mới chỉ là đối tượng thôi, còn chưa kết hôn đâu.” Từ Vệ Dân không nhịn được châm chọc, giọng đầy ghen tị. Khoe khoang cái quỷ gì chứ, coi thường người không có đối tượng sao ? Thật là!
“Kết hôn không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao." Bùi Từ ung dung đáp lại, ánh mắt liếc một vòng, “Mấy người còn chẳng biết tên đối tượng của mình là gì, nói gì tới đưa cơm.”
Chính là coi thường mấy người !
Mấy người có thể làm gì tôi ?
Một câu như dao chém ngang mặt, khiến cả đám im re.
Những người có đối tượng cũng không dám nói gì thêm — dù sao, đối tượng của họ cũng chưa từngđội trời nắng đi đưa cơm thế này, đúng là không thể so sánh. Còn những người chưa có đối tượng thì càng không dám hó hé, thân là người độc thân, có nhân quyền gì đáng nói ?!