Phương Tri Ý nhìn anh đang thiếp ngủ, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên táo bạo hơn thường lệ. Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi giữa toa tàu lắc lư, cô phát hiện ngũ quan của Bùi Từ thật ra rất tinh tế: chân mày không sắc lạnh như khi nghiêm nghị, mà ôn hòa, trầm ổn; sống mũi cao thẳng, môi mím nhẹ như thói quen của người đã quen giữ gìn kỷ luật; không quá mỏng, cũng chẳng quá dày. Anh ngủ yên, hơi thở đều đặn, hệt như một người lính gác canh yên bình sau đêm dài hành quân.
Cúc áo sơ mi vốn chỉnh tề đã bung mất một khuy, lộ ra yết hầu rắn rỏi và vầng ngực vững chãi lờ mờ dưới lớp vải mỏng. Chiếc áo khoác quân phục tuột khỏi người, rơi xuống tận chân giường.
Xuất phát từ lòng biết ơn, cô khẽ nghiêng người, định cúi xuống nhặt áo giúp anh. Nhưng khi đến gần, cô chợt nhận ra hàng mi của anh rất dài – vừa dài vừa rậm, cong nhẹ, trông thật đẹp mắt
Phương Tri Ý thầm nghĩ, người đâu mà ngay cả khi ngủ cũng khiến người khác khó rời mắt. Mỗi một nét đều như được chạm khắc bằng dụng tâm, vừa cứng cỏi lại vừa khiến người nhìn mềm lòng.
Cô vẫn còn mải ngắm nhìn, thì bất chợt—Bùi Từ mở mắt.
Anh mở mắt rất nhẹ, rất chậm, như đã sớm đoán được người trước mặt sẽ chưa chịu rút lui. Mắt đối mắt, cả hai đều sững lại trong thoáng chốc. Ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi đen thẫm của anh, phản chiếu gương mặt cô gần trong gang tấc.
Thực ra, Bùi Từ đã tỉnh khi Phương Tri Ý mở mắt, nhưng anh không định mở mắt ra ngay. Anh nghĩ giờ còn sớm, cứ nhắm mắt dưỡng thần, dù sao theo thói quen của cô, khi thấy an toàn sẽ lại ngủ tiếp. Nào ngờ, hôm nay cô nàng này không chỉ không ngủ, mà còn nhìn chằm chằm vào mình, đã nhìn thì thôi đi, lại còn từng bước áp sát, đến mức hơi thở nhẹ của cô phả cả lên mặt anh, từng làn ấm áp, y như có luồng điện nhỏ luồn dọc sống lưng.
Anh vốn tự tin định lực mình không tệ – dù sao cũng là người từng qua huấn luyện sinh tử, nhưng trước ánh mắt chăm chú của cô gái nhỏ, cái gọi là định lực ấy dường như cũng bắt đầu lung lay.
Phương Tri Ý không ngờ anh lại mở mắt bất thình lình. Tuy anh tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô trong veo, rõ ràng là đã tỉnh từ lâu rồi. Cô bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt, nhìn chằm chằm Bùi Từ một lúc lâu mà không thốt nên lời.
“Dạng Dạng…” Anh thấy lông mi cô run run không ngừng, vốn định trêu chọc hỏi cô đang nhìn gì, nhưng chưa kịp nói hết câu, Phương Tri Ý đã giật nảy mình, như con thỏ nhỏ bị kinh động, cả người hoảng loạn lui về sau.
“Bộp!”
Cô lùi nhanh quá, không để ý đập trán vào thành vách gỗ cứng.
Âm thanh ấy tuy không lớn, nhưng cũng khiến lòng người giật thót. Bùi Từ vừa kinh hãi vừa áy náy, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay về phía cô: “Dạng Dạng, đụng trúng đâu rồi? Để anh xem.”
Thực ra, vách trong tàu hỏa làm bằng gỗ, giữa lớp gỗ và lớp tôn bên ngoài có một khoảng rỗng, lại có gối đầu lót nên nghe thì kêu to nhưng thực ra không đau lắm.
Phương Tri Ý nghe thấy tiếng Bùi Từ, ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u không chịu ngẩng lên. Cô nghĩ đến tính tình của Bùi Từ, vẫn luôn thích trêu chọc đến mình xấu hổ không có chỗ trốn, lần này bản thân nhìn lén anh còn bị anh bị bắt quả tang, không biết sẽ bị anh cười nhạo đến bao giờ.
Không được !
Máu có thể chảy nhưng mặt thì không thể mất!
Tuyệt đối không để Bùi Từ nhìn !
Lúc này, Bùi Từ nào còn tâm trí mà trêu chọc cô. Thấy Phương Tri Ý không chịu ngẩng đầu, sợ cô đ.â.m mạnh, tay anh dùng sức. Bàn tay người đàn ông dày rộng, có lực, nắm lấy cổ tay cô như gọng kìm sắt, một lực vừa phải nhưng kiên quyết khiến Phương Tri Ý không giãy ra được.
“Dạng Dạng, ngoan nào, để anh xem một chút thôi.”
Động tĩnh của hai người đánh thức người nằm giường bên cạnh. Anh trai giường bên bị đánh thức, thấy vậy liền bật dậy cười khà khà: “Cô bé, mau cho anh xem đi, em xem anh trai sốt ruột thế kìa!”
Lời nói của người kia càng khiến vành tai Phương Tri Ý đỏ lên như lửa. Cô càng không dám lộ mặt.
Hơn nữa, ngay cả khi người kia không nói gì, Phương Tri Ý cũng không phải là đối thủ của Bùi Từ. Anh chỉ cần hơi dùng sức một chút, Phương Tri Ý đã bị "cưỡng chế" lật mặt lên.
Anh vòng một tay ra sau vai cô, tay kia vén nhẹ mái tóc mềm mại đang che trán. Động tác tuy dứt khoát, nhưng vô cùng cẩn trọng.
Dưới ánh sáng mờ mờ của rạng đông, một mảng da trắng nõn đỏ lên vì va đập hiện ra trước mắt.
Anh nhẹ nhàng ấn ngón tay lên, thử độ sưng.
“Có đau không?” Anh khẽ hỏi, mắt vẫn không rời chỗ sưng đỏ.
Phương Tri Ý mím môi, giọng nhỏ như muỗi: “…Không đau ạ.”