Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 33.




Phương Tri ý lúc này đã nắm được tính cách của Bùi Từ, nào đâu biết sợ là gì.

Thấy Bùi Từ quay trở lại, cô nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, đôi mắt cong cong, đôi môi nở nụ cười, ngọt ngọt ngào ngào "Bùi từ ca `"

Giọng điệu kia, ánh mắt kia, quả thật khiến người nghe không thể nghiêm khắc nổi. Mà Bùi Từ thì vừa nghe ba chữ ấy, trái tim không hiểu sao lại mềm đi, sắc mặt tuy khó chịu nhưng tay chân lại chẳng biết đặt đâu.

Thế rồi, nụ cười hồn nhiên kia khẽ lay động, để lộ răng trắng đều tăm tắp, sau đó anh nghe thanh âm "tiểu ác ma" vang lên bên tai : “Anh rửa mặt vẫn chưa sạch đâu nha!”

Bùi Từ: “…”

Lại bị "tiểu ác ma" lừa gạt !

Phương Tri Ý tựa như tìm được “tử huyệt” của Bùi Từ. Từ đó về sau, cô làm gì cũng xen thêm một tiếng “Bùi Từ ca”, biết rõ chỉ cần gọi như thế, anh sẽ không nỡ mắng, càng không nỡ giận. Mà bản thân Bùi Từ, mỗi khi nghe tiếng gọi ngọt lịm kia, dù có nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng bản thân lại vẫn nghe theo như bị trúng tà.

Có lúc, anh còn nghi ngờ mình có phải bị cô “thuần hóa” giống như huấn luyện một chú cún. Trước cho ăn đường ngọt, sau mới ra mệnh lệnh—mà khổ nỗi, anh lại không thể cự tuyệt, càng đáng sợ hơn là chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện đó luôn.

Tàu vẫn chạy trong màn sáng mờ nhạt của rạng đông. Ngoài cửa sổ, trời vừa hửng sáng, ánh bình minh bị rặng thông hai bên che khuất, chỉ lộ ra từng vệt mỏng len lỏi chiếu vào khoang. Trong thứ ánh sáng nhấp nháy ấy, gương mặt trắng hồng của Phương Tri Ý càng lộ rõ vẻ rạng rỡ, xinh đẹp dịu dàng.

Chỉ là, đâu ai biết—phía sau vẻ ngây thơ ấy là một linh hồn từng bước ra từ địa ngục, đang âm thầm học cách tin tưởng lại ánh sáng, học cách cười đùa, học cách sống như một cô gái bình thường ở thập niên bảy mươi.

Và cứ như vậy, giữa những câu chọc ghẹo qua lại, giữa nụ cười có phần ngây ngô của thiếu nữ và ánh mắt vừa bất lực vừa dịu dàng của người quân nhân, chuyến tàu sắt cuối cùng cũng lăn bánh vào ga Ô Thị, đưa hai người trẻ tuổi bước vào một hành trình hoàn toàn mới.

Hôm nay Tri Thư có nhiệm vụ, không thể rời vị trí. Anh là chỉ huy tác chiến, giữ vai trò chủ lực trong một đợt huấn luyện cấp khu, việc đứng dậy rời khỏi thao trường chẳng khác nào bỏ lại tuyến đầu. Nhưng Tri Lễ thì không có buổi tập, từ sáng sớm đã tranh thủ đến ga Ô Thị chờ em gái.

Nơi đây là vùng Tây Bắc biên viễn, khí hậu hanh khô, gió thổi rát mặt, đất trời bạt ngàn núi non và bụi cát. Nhà ga cũng nhỏ bé, đơn sơ như bao ga tàu nơi biên cương tổ quốc — chẳng đông đúc, cũng không ồn ã. Vài tốp thanh niên trí thức đang chờ xe đón về nông trường, số còn lại là cán bộ hoặc binh sĩ đến luân chuyển công tác, ai nấy đều lặng lẽ, trầm mặc trong ánh nắng gay gắt buổi sớm.

Cũng bởi vậy, ngay khi đoàn tàu vừa dừng hẳn, trong làn hơi nước bốc lên lãng đãng, Tri Lễ đã trông thấy ngay Bùi Từ đang nghiêng người che cho cô gái nhỏ bước xuống từ toa số năm.

“Dạng Dạng!”

Anh gọi lớn, chân bước nhanh xuyên qua đám đông, gạt qua những người vội vã, vội vàng tiến tới, dang tay ôm trọn em gái mình vào lòng.

Mùi hương dịu nhẹ và mát lành của gió đồng, của ánh nắng trên tóc, hòa lẫn với mùi quen thuộc của gia đình khiến lòng cô run rẩy. Một cảm xúc lâu rồi không có bỗng chốc trào dâng — đó là cảm giác được trở về. Được che chở. Được nhớ mong.

Nỗi nhớ nhung người thân của nguyên chủ sâu thẳm trong lòng trỗi dậy, bao trùm lấy cô, một người từng sống sót ở tận cùng mạt thế — mạnh mẽ mà cũng đầy vết nứt. Cô nghẹn ngào đến không cất thành lời. Hốc mắt nóng bừng, cổ họng tắc nghẹn, chỉ kịp bật lên một tiếng gọi theo bản năng:

“Anh hai…”

Giọng cô mềm mại, trong trẻo, lại mang theo chút run rẩy không giấu nổi, như con suối nhỏ chảy qua phiến đá, khiến lòng người đau nhói.

Phương Tri Ý cảm thấy lòng mình đột ngột chua xót, khó cầm được nước mắt. Yết hầu cô khẽ lăn, hốc mắt nóng bừng, một tiếng gọi theo bản năng từ trong tiềm thức bật ra: “Anh hai!”

Hai chữ "anh hai" vừa mềm vừa ngọt, làm cho Phương Tri Lễ cảm thấy trong lòng xót xa. Anh lùi lại một chút để nhìn ngắm em gái lâu ngày mới gặp lại. Hình ảnh em gái bé bỏng trong ký ức của anh, vẫn dừng lại ở một cô nhóc nhỏ xíu, quanh năm bệnh tật quấn thân, cứ mỗi lần đến mùa đổi gió là lại khóc rấm rứt vì sốt, vì ho, vì đau. Khi anh rời nhà nhập học trường quân sự, nó mới sáu, bảy tuổi, cứ níu lấy vạt áo anh mà dặn đi dặn lại: "Anh hai nhớ viết thư cho em nha..."

Vậy mà chớp mắt đã bao năm. Bao mùa đông qua đi, bao lần anh về rồi lại vội vã rời đi, những lần gặp mặt thưa thớt như sương mai đầu cỏ. Có lần anh cùng anh cả chạy xe về giữa đêm chỉ để thăm con bé một chút, nhưng lại chỉ có thể nhìn nó từ xa qua cửa sổ phòng bệnh—gầy guộc, xanh xao, ngay cả một câu gọi anh cũng chẳng kịp nói. Cứ thế, khoảng cách giữa họ càng lúc càng dài, như thể thời gian vô tình xóa nhòa dần những gì đã từng thân thuộc.

Nhưng hôm nay, người đứng trước mặt anh không còn là đứa bé cần người bế bồng ngày trước nữa.

Thiếu nữ trước mặt, tuy thân hình vẫn mảnh mai, nước da vẫn trắng như men sứ, nhưng trong ánh mắt kia—ánh mắt long lanh như nước mùa thu—lại có một vẻ điềm tĩnh, sáng rõ, khiến người khác không khỏi sinh lòng kính trọng xen lẫn xót xa. Có điều gì đó đã thay đổi. Không chỉ là dáng hình, mà là thứ khí chất thầm lặng toát ra từ cô, như nhành liễu mềm đã biết cúi đầu trước gió mà không gãy, như đóa hoa nhỏ nơi biên cương đã bắt đầu học cách đón nắng, tự mình lớn lên trong gió bụi.

Phương Tri Lễ nhìn em gái, trong lòng chợt nghẹn lại.

Anh và anh cả đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng bên cạnh con bé rồi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận