Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 353.




 
"Lấy hai phần cơm hộp mang lên, chắc lão Trần và Giới Nhiên vẫn chưa kịp ăn tối," Tống Trinh vội vàng nói, rồi giục dì giúp việc lấy hai chiếc hộp để chuẩn bị.

"Vậy chúng ta cũng đi xem thế nào," Phương Tuấn Khanh nói.

"Con cũng muốn đi." Phương Tri Ý sốt ruột đề nghị.

Bùi Minh Tuyên lắc đầu: "Dạng Dạng cứ ở nhà, các con cứ ăn cơm đi. Cha sẽ đưa lão Phương và lão Chu đi. Đông người quá xe cũng không đủ chỗ ngồi."

Tống Trinh cũng khuyên: "Đúng rồi Dạng Dạng, chúng ta cứ ở nhà chờ."

Phương Tri Ý nghĩ lại cũng thấy đúng, chiếc xe kia không đủ chỗ cho tất cả mọi người. Cô gật đầu đồng ý.

Chẳng mấy chốc, Bùi Từ lái xe đến. Phương Tuấn Khanh và Chu Thừa Khang vội vàng lên xe cùng Bùi Minh Tuyên. Nghe tiếng xe rời khỏi khu tập thể, Tống Trinh mới quay sang nói với con dâu: "Dạng Dạng, chúng ta vào ăn cơm đã."

Vì bữa tối nay có rất nhiều món, nhưng chỉ có hai người, dì giúp việc đã lấy ra một chiếc đĩa, gắp mỗi loại một ít, phần còn lại cất vào bếp.

Sau khi ăn xong, dì giúp việc vào dọn dẹp, còn Phương Tri Ý ngồi lại phòng khách trò chuyện với mẹ chồng, tiện thể chờ mọi người về.

Họ chờ mãi đến hơn chín giờ tối mà vẫn chưa thấy ai. Tống Trinh nhìn đồng hồ, nói: "Dạng Dạng, con đi ngủ trước đi. Chắc giờ này họ vẫn còn bận việc gì đó."

Phương Tri Ý cũng không cố chấp, cô đứng dậy: "Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ." Cuối cùng, hai mẹ con thu dọn một chút rồi ai về phòng nấy.

Phương Tri Ý về phòng, nằm trên giường, lòng vẫn không yên. Cô thầm nghĩ vết thương của viện trưởng Trần này chắc chắn không hề đơn giản.

Vết thương của ông Trần Thăng quả thực không đơn giản chút nào. Nếu không nhờ Chu Giới Nhiên phản ứng nhanh, có lẽ ông đã mất mạng dưới bánh xe rồi.

Vốn dĩ Chu Giới Nhiên vừa rời khỏi Viện Nghiên cứu, đang chuẩn bị bắt xe về nhà Bùi Từ thì gặp viện trưởng Trần, hai người liền cùng nhau đi một đoạn đường.

Nhà Trần Thăng ở ngay khu tập thể đối diện Viện Nghiên cứu, chỉ cần băng qua đường là tới. Ông đã đi con đường này nhiều năm nên cũng không để tâm. Nhưng hôm nay, khi ông vừa qua đường và bước lên bậc thềm đầu tiên, một chiếc xe tải từ phía sau bất ngờ lao tới.

Chu Giới Nhiên phản ứng cực nhanh, anh vội kéo thầy mình sang một bên. Cả hai bị vấp vào bồn hoa ven đường và ngã. Dù tránh được chiếc xe mất lái, nhưng cánh tay Chu Giới Nhiên bị trầy xước, còn Trần Thăng,  bị dập xương mắt cá chân.

"Bình thường con đường này làm gì có nhiều xe tải qua lại, hôm nay lại liên tiếp có mấy chiếc. Đến chiếc cuối cùng thì không biết vì sao lại mất lái." Trần Thăng nhìn chiếc chân đang được cố định bằng nẹp gỗ, chẳng còn tâm trạng ăn uống. Ông lo lắng vì chuyện này sẽ làm chậm trễ công việc. Đây lại đúng là lúc Viện Nghiên cứu đang rất bận rộn.

Ông vốn định chờ vài ngày nữa, khi công việc bớt bận, sẽ cùng Chu Giới Nhiên đến vùng biên cương một chuyến. Nghe lão Hà nói nghiên cứu của họ đã có phát hiện mới, giờ thì đi đâu cũng không được nữa rồi.

Bùi Minh Tuyên nghe vậy, linh tính mách bảo có điều bất thường. Ông hỏi: "Có giữ được tài xế xe tải không ?"

Chu Giới Nhiên đáp: "Đã giữ rồi ạ. Bên phía công an đã dẫn người đi rồi. Con đường đó vốn không nhiều xe, hơn nữa những chiếc xe tải như thế này đều thuộc đơn vị quốc doanh. Lúc xe lao tới, đội vệ binh của Viện Nghiên cứu đã kịp thời có mặt. Sau khi khống chế được tài xế, họ đưa viện trưởng Trần đến bệnh viện ngay lập tức."

"Cháu thấy công an đến đưa người đi, sau đó cháu mới vào bệnh viện."

Bùi Minh Tuyên quay sang con trai, dặn dò: "Bùi Từ, con đi tìm hiểu tình hình xem sao."

Bùi Từ không chần chừ, quay người rời đi. Vết thương của ông Trần Thăng đến một cách khó hiểu như thế này, vào thời điểm then chốt này, cần phải điều tra kỹ lưỡng.

Những người có mặt ở đó đều không ngốc, họ hiểu ý của Bùi Minh Tuyên. Phương Tuấn Khanh cũng bắt đầu lo lắng, không biết con gái mình có thể gặp phải nguy hiểm tương tự hay không.

Bùi Minh Tuyên nhìn ra nỗi lo của ông Phương, ông hạ giọng: "Lão Phương, ông đừng lo lắng quá về Dạng Dạng." Rồi ông nói sơ qua những sắp xếp của mình cho ông sui nghe.

Phương Tuấn Khanh không ngờ thông gia đã có sự chuẩn bị từ trước, ông thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm kích nói: "Lão Bùi, làm ông phải bận tâm rồi."

"Ông nói gì thế? Dạng Dạng không chỉ là con dâu nhà tôi, mà còn là nhân tài của đất nước. Bất kể thế nào, bảo vệ con bé là trách nhiệm của chúng ta."

Phương Tuấn Khanh gật đầu, ở ngoài cũng không tiện nói nhiều, ông quay sang hỏi thăm tình hình Chu Giới Nhiên.

"Chú Phương, cháu không sao đâu ạ, chỉ bị trầy xước một chút. Đã được rửa sạch và sát trùng rồi, nhìn có vẻ đáng sợ thôi chứ dần dần sẽ đóng vảy và khỏi thôi."

Chu Thừa Khang cũng kiểm tra qua, thấy con trai không bị thương gân cốt, ông yên tâm hơn một chút: "Giới Nhiên, sau này ra ngoài cũng phải cẩn thận hơn nhé."

"Cha, con biết rồi ạ."

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận