Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 36.




Đồng chí tài xế ngồi phía trước nghe đến đoạn Phương Tri Lễ kể chuyện báo tuyết cắn dê, sói kéo từng đàn xuống núi, rốt cuộc cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

“Phương trung đội trưởng, anh chắc chắn muốn kể mấy chuyện này cho em gái nghe à?” Anh ta nửa đùa nửa thật quay đầu, ánh mắt liếc lên kính chiếu hậu, vẻ khó tin không giấu nổi.

Ngay cả Bùi Từ ngồi bên ghế phụ cũng khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người phía sau, ánh mắt có chút tò mò lẫn quan tâm. Nơi đất cằn sỏi đá, trời đông giá rét này, không phải ai cũng dễ gì chịu đựng nổi. Một cô gái nhỏ mới từ trong thành phố chuyển tới, nghe mấy câu chuyện kiểu ấy, không biết sẽ bị dọa đến mức nào.

Thế nhưng — lúc Bùi Từ quay đầu lại, điều anh nhìn thấy không phải vẻ mặt sợ sệt, mà lại là gương mặt nghiêng nghiêng với đôi mắt đen láy, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh trai mình. 
“Rồi sao nữa, anh hai?”

Phương Tri Lễ tiếc nuối lắc đầu, giọng vẫn mang theo chút bất lực:
“Con dê đó thì làm sao đuổi kịp nữa.”

Anh dừng lại một chút, rồi kể tiếp:
“Mùa đông ở chỗ bọn anh, tuyết rơi dày lắm, có năm dày đến hai ba mét trên núi. Những con báo tuyết, lũ sói, khi không kiếm được mồi thì sẽ mò xuống tìm đến những đàn cừu của bà con dưới chân núi. Thành ra cứ đến đông là bộ đội phải cắt người thay phiên nhau đi xua thú, nếu không một mùa đông trôi qua là cừu của dân lại mất sạch một nửa.”

Anh vừa dứt lời, bất giác phát hiện ánh mắt Bùi Từ đang lặng lẽ lướt qua mình rồi dừng lại nơi gương mặt cô em gái bé bỏng.

Phương Tri Lễ bỗng bừng tỉnh: em gái mình chính là một cái "tiểu thục nữ", thích sóc con, hay những sinh vật nhỏ đáng yêu không có nghĩa là sẽ thích sói hay báo tuyết, những loài mãnh thú đáng sợ kia!

Anh lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy bứt rứt. Một tay tháo phăng chiếc mũ quân phục đang đội, tay kia luống cuống gãi đầu như thể muốn gãi ra được một lời giải thích hợp lý. Sau một lúc lúng túng, anh mới rụt rè hỏi:

“Dạng Dạng... có sợ không đấy?”

Em gái từ nhỏ đã nhát gan, giờ mới đến lại bị câu chuyện về sói và báo tuyết mà anh kể doạ sợ thì c.h.ế.t dở!

Ai ngờ Phương Tri Ý nghe xong không chỉ không tỏ vẻ sợ hãi, ngược lại còn khẽ cong cong đôi mắt, trong ánh mắt phảng phất nét sáng ngời hưng phấn lẫn chút nghịch ngợm trẻ con. Giọng cô trong veo:

“Em không sợ!”

Lời vừa thốt ra, hai người ngồi ghế trước không hẹn mà cùng khẽ bật cười.

Bùi Từ quay đầu lại, ánh mắt thoáng qua gương mặt cô bé nhỏ nhắn kia, khóe môi nhếch nhẹ:
“Thật không sợ?”

Tài xế ngồi cạnh cũng bất giác quay lại nhìn, trong lòng mang theo vài phần kinh ngạc. Anh đã lái xe cho đơn vị mấy năm, đưa đón không biết bao nhiêu hộ quân nhân chuyển đến căn cứ. Đại đa số phụ nữ, dù là cô gái trẻ hay người có chút tuổi đi theo chồng, nghe đến chuyện trên núi có dã thú đều biến sắc, chỉ mong trời không cho mình đụng phải. Còn cô gái này—em ruột của Phương trung đội trưởng, thoạt nhìn gầy gò yếu đuối như cọng hành trong gió—vậy mà lại dám nói không sợ?

Anh bật cười, nửa trêu ghẹo nửa nhắc nhở:
“Báo tuyết với sói đều là mãnh thú cả đấy, cắn người không nương tay đâu! Nhất là báo tuyết, nhanh như điện giật, tàn bạo lắm!”

Lời vừa dứt, trong xe chợt im bặt.

Hai luồng ánh mắt đồng thời bắn tới, một lạnh lùng như băng tuyết, một sắc bén như dao. Tài xế vừa run rẩy kéo cổ áo, vừa thầm rủa mình: Chậc ! Miệng tiện !

Phương Tri Ý không để ý đến ánh mắt của anh hai và Bùi Từ, chỉ nghe lời đồng chí tài xế nói, rất tự tin đáp:

“Em thật sự không sợ. Nếu gặp phải, em còn muốn bắt sống nó nữa kia!”

Ở tận thế, những chuyện như vậy với Phương Tri Ý chẳng là gì. Khi ấy, cô khỏe mạnh, nhanh nhẹn, lại được rèn giũa qua vô vàn cuộc sinh tồn khốc liệt. Một mình đối đầu bầy tang thi, tay không đánh lạc hướng mãnh thú, hay đào hầm bẫy sói — đều là kỹ năng cô thành thạo như bản năng.

Nhưng hiện tại thì sao?

Cô chỉ là một thiếu nữ yếu ớt vừa mới thoát khỏi giường bệnh, đến chạy vài bước cũng thở hổn hển. Cô biết rõ mình bây giờ chỉ có thể nói cho “sướng miệng”. Nhưng, cái cảm giác nói ra những điều mình từng làm được ấy… lại khiến cô có cảm giác vui sướng bí ẩn. Như thể chỉ cần thốt lên thôi là có thể kéo gần khoảng cách với chính mình của kiếp trước — một Phương Tri Ý mạnh mẽ, dũng cảm, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng cô vừa dứt lời, cả chiếc xe chợt im phăng phắc. Mãi một lúc sau, Bùi Từ mới cười như không cười liếc nhìn Phương Tri Ý. Cô nàng này thật là lợi hại thật đấy! Còn muốn bắt sống báo tuyết với sói nữa chứ?

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt kiêu hãnh của cô, anh lại khẽ cười, phối hợp với lời nói của cô: “Vậy lúc nào em thấy thì gọi anh nhé, anh đến giúp em.”

Phương Tri Lễ cũng vội vàng hùa theo, mặc dù phản ứng so với Bùi Từ rõ ràng là đã chậm một nhịp: “Đúng vậy, anh hai cũng giúp em nữa!”

Lời này vừa nghe đã biết là đang dỗ dành trẻ con. Phương Tri Ý bĩu môi, cô mới không tin họ. Ở cái thời đại này, ai có thể tay không bắt sống mãnh thú chứ? Bản thân cô còn biết mình khoác lác cơ mà !


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận