Bùi Từ nhịn cười một lúc lâu, cuối cùng khóe môi vẫn nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phương Tri Ý đang biến hóa. Anh cảm thấy cô lúc này càng linh động và đáng yêu hơn nhiều so với lúc giả vờ ngoan ngoãn.
Phương Tri Lễ hùa theo em gái xong lại nhìn cô thật sâu. Anh quả nhiên không hiểu rõ em gái nhỏ nhà mình nữa rồi. Lúc này, con bé còn có tâm tình đùa giỡn với họ. Nhưng cũng chính vì vậy, anh mới có thể cảm nhận được, tình hình của em gái gần đây còn tốt hơn cả những gì hai anh em anh mong đợi. Cơ thể dường như đã tốt hơn trước, cả người tươi tắn, xinh đẹp, khiến người nhìn vào cũng vô thức vui lây. Anh nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt, để con bé mãi giữ được vẻ ngây thơ, tươi sáng như bây giờ.
Từ khi Phương Tri Ý nói muốn bắt sống báo tuyết, sự xa lạ giữa hai anh em dường như tan biến. Chiếc xe vốn yên tĩnh bỗng trở nên thân thiện hơn, tiếng cười không ngớt trên con đường núi dài dằng dặc.
Sau hai giờ ngồi xe vòng vèo xuyên qua núi non trùng điệp, cuối cùng, cảnh vật trước mắt cũng dần hiện ra dáng dấp của một doanh trại quân đội. Nơi rừng xanh mênh mông nối tiếp trời cao, một cánh cổng sắt lớn sừng sững hiện lên giữa lớp sương mù lãng đãng. Trên biển sắt cao cao là hàng chữ nghiêm trang: “Căn cứ Không quân XX.”
Chiếc Jeep lăn bánh chậm lại, dừng ngay trước cổng. Vì cô là người thân lần đầu tiên đến căn cứ, cho dù có xe chuyên dụng đưa đón, Phương Tri Lễ vẫn phải xuống xe làm thủ tục. Giấy giới thiệu từ Nam Thành, giấy tờ chứng minh thân phận của cô đều được trình ra rõ ràng. Đồng chí gác cổng là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi kiểm tra cẩn thận, liền đứng nghiêm thực hiện một cái kính quân lễ tiêu chuẩn, sau đó mở cổng sắt, cho xe đi vào.
Chiếc xe chầm chậm chạy qua con đường chính của căn cứ. Hai bên là những dãy nhà cấp bốn gọn gàng, được xây bằng gạch đỏ, mái lợp ngói xi măng, giản dị mà sạch sẽ. Xa xa, tiếng còi huấn luyện vang vọng, xen lẫn tiếng bước chân chỉnh tề, âm vang khắp núi rừng. Xe rẽ vào khu nhà dành cho gia đình quân nhân. Ở đây, mỗi căn nhà đều có một khoảng sân nho nhỏ phía trước, trong sân có treo dây phơi, là những mẻ nấm khô, mộc nhĩ, hoặc vài bó rau rừng được hái về từ núi – mang đậm sắc thái sinh hoạt của hậu phương quân đội thời kỳ bao cấp.
Sau hai giờ ngồi xe vòng vèo xuyên qua núi non trùng điệp, cuối cùng, cảnh vật trước mắt cũng dần hiện ra dáng dấp của một doanh trại quân đội. Nơi rừng xanh mênh mông nối tiếp trời cao, một cánh cổng sắt lớn sừng sững hiện lên giữa lớp sương mù lãng đãng. Trên biển sắt cao cao là hàng chữ nghiêm trang: “Căn cứ Không quân XX.”
Chiếc Jeep lăn bánh chậm lại, dừng ngay trước cổng. Vì cô là người thân lần đầu tiên đến căn cứ, cho dù có xe chuyên dụng đưa đón, Phương Tri Lễ vẫn phải xuống xe làm thủ tục. Giấy giới thiệu từ Nam Thành, giấy tờ chứng minh thân phận của cô đều được trình ra rõ ràng. Đồng chí gác cổng là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi kiểm tra cẩn thận, liền đứng nghiêm thực hiện một cái kính quân lễ tiêu chuẩn, sau đó mở cổng sắt, cho xe đi vào.
Dưới ánh nắng hiếm hoi của vùng cao, cảnh vật nơi đây vừa chân thực, vừa như một bức tranh cũ kỹ.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà cấp bốn lớn hơn hẳn so với những căn vừa đi qua. Sân nhà được quét dọn sạch sẽ, góc tường trồng mấy khóm hoa dại không rõ tên, nhưng màu sắc tươi tắn, thân cao quá thắt lưng, lay động trong gió như đang thì thầm đón chào người mới.
Phương Tri Lễ mở cửa xe, vòng lại đỡ cô xuống. “Dạng Dạng, em xem, có thích không?”
Từ khi hay tin Phương Tri Ý sẽ tạm thời đến sống tại căn cứ, hai anh em Phương gia vốn chen chúc trong ký túc xá liền lập tức nộp đơn xin phân lại nhà. Không chờ phê chuẩn xong xuôi, Phương Tri Lễ đã cùng anh cả Phương Tri Thư tranh thủ từng ngày quét dọn, thu dọn sân vườn, dọn dẹp từng kẽ gạch, góc sân. Mảnh sân vốn trơ trọi đất cằn cũng được trồng thêm rau dưa mầm nhỏ – là do Phương Tri Thư xin được ít giống từ người quen trên nông trường. Mấy bụi hoa dại không rõ tên sắc thắm kia, nghe đâu là anh cả lặn lội đào về từ ven suối, cố ý trồng men theo chân tường, nhìn rất là có sức sống.
“Thích ạ.” Phương Tri Ý đứng trong sân, liếc nhìn xung quanh. Sân nhà được dọn dẹp sạch sẽ, cô rất thích.
“Anh cả khi nào thì về nhà ạ?” Cô thấy cửa phòng bên trong sân vẫn đóng chặt, đoán là anh cả vẫn chưa về.
Cô vừa dứt lời, bên ngoài cổng viện vang lên một giọng nói ôn hòa, mát lạnh: “Dạng Dạng?”
Phương Tri Ý kinh ngạc quay đầu lại, đứng ở cổng đúng là anh cả Phương Tri Thư của "Phương Tri Ý". Phương Tri Thư lớn hơn Phương Tri Ý mười ba tuổi, năm nay đã 29. Thực ra, gương mặt hai anh em có nét tương đồng hơn một chút, đứng cạnh nhau rất dễ nhận ra là anh em ruột. Nhưng không như Phương Tri Ý được tỉ mỉ cẩn trọng dưỡng trong nhà, gương mặt Phương Tri Thư qua năm tháng trầm tích, đã mang nét đẹp ẩn chứa sự điềm tĩnh và khí phách.
“Anh cả!”