Phương Tri Lễ bị hành động của Bùi Từ làm cho đứng hình trong giây lát, sau đó giật mình phản ứng lại, sừng sộ nói: “Ai thèm tiền của cậu! Tự cậu ra căng tin mà ăn!” Em gái tôi khách sáo mời một câu, mà cậu lại định đến thật à ? Còn thời gian dài nữa chứ? Cậu có biết chữ "khách sáo" viết như thế nào không thế ?
Bùi Từ dường như đã đoán trước được Phương Tri Lễ sẽ phản đối, cũng chuẩn bị sẵn phương án "giảo biện", à nhầm, thuyết phục vị chiến hữu này: “Cậu làm anh kiểu gì vậy? Tôi cố ý tranh thủ thời gian đến hỗ trợ cậu còn không đồng ý ? Muốn làm em gái mệt ch.ế.t à ?”
Phươnh Tri Lễ quả thật bị cái lí do cù nhây, không biết xấu hổ của Bùi Từ làm cho sợ ngây người. Anh ta sẽ "muốn làm em gái mệt ch.ế.t" ?
“Hỗ trợ ? Cậu đến quấy rối thì có.” Dù lần này Bùi Từ thực sự đã giúp anh một ân huệ lớn, nhưng ân tình này bản thân anh sẽ trả, còn cho Bùi Từ đến ăn ké ?
Mau mau về ngủ đi, nằm mơ cái gì cũng có.
“Tốt hơn cậu là được rồi.” Bùi Từ đã hạ quyết tâm, kiên quyết ở lại.
Phương Tri Lễ mất một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.
Không đúng rồi.
Đây là em gái tôi a! Sao tôi lại không giúp được ?
Ý cậu là sao ?
Một bữa cơm kết thúc, Phương Tri Lễ vẫn còn cãi cọ với Bùi Từ, cực kỳ kháng nghị Bùi Từ đến cửa "ăn chực".
Chuyện này Phương Tri Thư không xen vào. Dù sao cũng là em gái mình mở lời mời. Hơn nữa, lần này Bùi Từ đã giúp Phương gia rất nhiều việc, khả năng em gái cũng đã đoán được, lại thêm lần này anh và em trai không rời căn cứ được, cũng may có Bùi Từ hỗ trợ đón em gái, em gái đáp lễ một chút cũng là phải. Phương Tri Thư thực sự quá bận rộn, cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Nghe hai người kia cứ chí chóe cãi nhau, anh chỉ coi như hai đứa trẻ con ham đấu khẩu.
Ăn xong cơm, anh còn phải đến Bộ Chỉ Huy để sắp xếp công việc, nên cũng không quản hai người kia nữa. Anh lo cho em gái trước: “Dạng Dạng, em cứ nghỉ ngơi một lát nhé, ngủ một giấc trưa. Anh cả xong việc sẽ về đón em đi phòng thông tin gọi điện cho cha mẹ, được không?”
Phương Tri Ý biết anh cả rất bận, nghe anh nói, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, anh cả cứ đi lo việc đi ạ.”
“Lão nhị hôm nay ở nhà, nếu anh chưa về, có việc gì em cứ tìm lão nhị nhé.”
“Vâng, anh cả.”
Phương Tri Thư cảm thấy Phương Tri Lễ và Bùi Từ quá ồn ào. Thấy cô em gái đi vào phòng ngủ, anh chu đáo đóng cửa lại, rồi mới đi đến trước mặt hai người, nhắc nhở một câu: “Phương Tri Lễ, Dạng Dạng cần nghỉ ngơi.”
Phương Tri Lễ nghe tiếng anh cả nói, nghĩ đến cô em gái đã mấy ngày trên tàu, vội vàng im miệng. Nhưng anh vẫn không chịu thua, trừng mắt nhìn Bùi Từ một cái. Bùi Từ chẳng thèm để ý, thậm chí còn “cầm lông gà làm lệnh tiễn”. Dù sao, Dạng Dạng đã mời anh, trừ cô ra, không ai có thể đuổi anh đi!
Phương Tri Thư nhìn hai gà chọi trước mắt, cũng không biết là hai người này đến bao nhiêu tuổi mới chịu trưởng thành. Nhưng anh vẫn nói với Bùi Từ: “Tiểu Bùi, cậu cũng về nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn quầng thâm dưới mắt Bùi Từ chắc trên tàu cũng chẳng ngủ ngon.
“Vâng, anh cả.” Bùi Từ ở bên ngoài thường gọi Phương Tri Thư là Phương tham mưu, nhưng khi riêng tư thường theo Phương Tri Lễ gọi một tiếng Phương đại ca. Giờ đây, lại trực tiếp sửa miệng gọi anh cả, Phương Tri Thư nghe thấy vậy thì thấy lạ, nhưng thấy vẻ mặt đứng đắn của Bùi Từ, nghĩ có lẽ Bùi Từ là học theo em trai, cũng không để ý, khẽ gật đầu rồi rời đi trước.
Phương Tri Lễ sợ làm ồn đến em gái, kéo Bùi Từ ra ngoài: “Thôi được rồi, tôi cũng không tranh với cậu nữa, mau về nghỉ ngơi đi.” Dù anh và Bùi Từ cãi nhau không ngừng, nhưng lần này Bùi Từ thực sự đã giúp một ân huệ lớn. Phương Tri Lễ biết điều đó, để sau này từ từ tính sổ.
“Vậy sau này cậu huấn luyện xong thì gọi tôi nhé, chúng ta cùng về nhà ăn cơm.” Bùi Từ được đằng chân lân đằng đầu nói.
“Bùi Từ, cậu có biết xấu hổ không đấy?”
“Không !” Bùi Từ nói xong lại lắc đầu: “Phương Tri Lễ, cậu đúng là ‘qua cầu rút ván’ ! Chưa nói đến chuyện tôi đã đón em gái giúp cậu, chỉ nói đến chuyện năm đó ở trường hàng không, mẹ tôi gửi bao nhiêu đồ tốt, có lần nào không vào miệng cậu một phần không ? Lúc đó cậu còn đảm bảo trước mặt mẹ tôi rằng sau này sẽ coi tôi như anh em ruột. Giờ tôi đến ăn một bữa cơm mà cũng tiếc. Ai, mẹ tôi biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó.”