Bùi Từ “đào” chuyện cũ ra, Phương Tri Lễ lập tức xìu ngay. Năm đó anh đi học trường hàng không, tuổi còn chưa lớn lắm. Anh cũng không như Bùi Từ, từ nhỏ đã được rèn luyện trong quân đội, nên để thành tích nổi bật, anh phải huấn luyện cật lực hơn. Lúc đó, điều kiện ở trường hàng không cũng không tốt lắm, thức ăn tự nhiên có chút không đủ, thường xuyên huấn luyện xong đói đến không chịu nổi. Các bạn học đều thích tụ tập lại để ăn thêm. Riêng anh thì rất ít khi đi theo.
Cha mẹ tuy đúng hẹn gửi tiền cho anh, dặn anh nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân, nhưng khi đó em gái nhỏ cơ thể đặc biệt không tốt, quanh năm cần đủ loại thuốc bổ. Anh còn chẳng có tiền, chỉ có thể dựa vào bóp mồm bóp miệng tiết kiệm, cố gắng chắt bóp mua thêm thuốc bổ cho em gái, hy vọng em gái có thể nhanh chóng khỏe mạnh, không cần chịu khổ nữa. Lúc đó, hoàn cảnh khó khăn của anh bị Bùi Từ phát hiện. Cậu ta không đem chuyện này nói ngoài miệng, nhưng mỗi lần Bùi gia gửi đồ cho cậu ta, anh đều có một phần.
Phương Tri Lễ tự biết mình đuối lý, nhưng lại có chút không cam lòng. Quan trọng là không biết tên này rốt cuộc đang có âm mưu gì. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Vậy cậu cũng đâu phải ăn có một bữa.”
Bùi Từ nói: “Tôi trả tiền, lại còn giúp đỡ nữa chứ.” Vẻ mặt hoàn toàn chính là: tôi có để cậu chịu thiệt thòi đâu mà cậu cứ tính toán với tôi thế.
Phương Tri Lễ nhìn người này cứ như kẹo mạch nha, nói thế nào cũng nhất định không nhả ra, đành phải đưa ra yêu cầu: “Vậy một bữa ăn sẽ tính theo tiêu chuẩn bếp ăn không quân, và chúng ta ai về nhà cũng phải giúp Dạng Dạng. Nếu là kiểu chỉ chờ ăn cơm thì nhà chúng tôi không hoan nghênh.”
“Không thành vấn đề.”
Phương Tri Lễ: “… Điều kiện như vậy mà cậu cũng đồng ý á ?"
Bùi Từ cái đồ trời đánh kia, không phải thật sự có tâm tư gì mờ ám với em gái anh đấy chứ?
Ý nghĩ vừa lóe lên đã khiến Phương Tri Lễ cau mày như ăn phải ớt, nhưng nghĩ ngược lại một chút, anh lại khẽ lắc đầu tự phủ định.
Nếu là người khác, có lẽ anh đã phải cân nhắc thật kỹ, thậm chí không ngại ra tay dạy dỗ vài câu, nhưng người đó là Bùi Từ thì ... tuyệt đối không thể.
Bao năm quen biết, anh hiểu rất rõ con người này. Bùi Từ cái gì cũng tốt: quân kỷ nghiêm, tác phong thẳng, năng lực khỏi bàn, chỉ có một điều – kiên nhẫn là thứ chưa bao giờ nằm trong danh mục phẩm chất của cậu ta. Đối với con nít thì cau mày, đối với con gái lại càng không có hứng, nói gì đến chuyện dây dưa tình cảm? Mà em gái anh, Phương Tri Ý, rõ ràng nhỏ hơn Bùi Từ đến gần chục tuổi, vóc dáng thì mảnh mai yếu ớt, còn hay xấu hổ cúi đầu – hoàn toàn không phải kiểu người có thể khiến một “sắt thép nam tử” như Bùi Từ bỗng dưng nảy sinh phong hoa tuyết nguyệt gì đó.
Lúc Tết năm ngoái, mẹ của Tôn trung đội trưởng trung đội định biên đến thăm con, còn dẫn theo cô con gái xinh xắn. Cô gái kia vừa thấy Bùi Từ đã như bị điện giật, mấy ngày liền lấy cớ đi ngang doanh trại, ánh mắt cứ ríu rít dính lấy cậu ta. Kết quả? Bùi Từ mắt nhìn thẳng, một lần cũng không thèm liếc.
Còn nữa còn nữa.
Lại còn có một lần, một đám cô nương từ đoàn văn công đến biểu diễn cho họ. Có một cô nương khá bạo dạn, một ánh mắt đã nhìn trúng Bùi Từ. Sau buổi diễn, cô ấy lấy cớ đến tìm cậu ta, kết quả ngượng ngùng đi đến trước mặt Bùi Từ, vừa mới kêu một tiếng “Bùi ca ca” đã bị Bùi Từ lạnh lùng cắt ngang: “Nhà tôi không có em gái. Và ở nơi nghiêm túc này, không cần gọi tôi là ca ca, xin hãy gọi tôi là đồng chí.”
Thử hỏi, một người như thế, tâm tư làm gì có chỗ cho gió trăng xen vào?
Cho nên—không thể nào! Tuyệt đối không thể có chuyện Bùi Từ động lòng với em gái anh được!
Thế nhưng, sau khi phủ định ba lượt, trong đầu Phương Tri Lễ vẫn có một dấu hỏi không cách nào dập tắt:
Vậy thì tại sao cái đồ mặt dày đó lại cứ bám lấy nhà anh như vậy?
Lại còn tiền sinh hoạt phí đưa cả chồng, còn hăng hái đòi đến giúp việc?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Tri Lễ dần sâu như sương sớm ngày đông.
… Không lẽ—
Là do cơm?!
Anh đột nhiên tỉnh ngộ.
Chắc chắn là tay nghề nấu nướng của em gái anh khiến tên khốn đó ăn một lần rồi nghiện mất rồi! Nếu không thì sao Bùi Từ nhất định phải đến nhà họ Phương ăn chực như thế? Nhất định là ở Dung Thành, cậu ta từng được ăn một bữa rồi, mới nhớ mãi không quên, giờ mới giở chiêu “lấy việc công làm việc tư” này!
Ừ, trăm phần trăm là như vậy!
Đàn ông mà, có thể thoát khỏi tay mỹ nhân, nhưng không thể thoát khỏi cái dạ dày!
Phương Tri Lễ lúc này lòng như mở cờ, tâm lý đề phòng hạ xuống hẳn ba tấc. Anh thầm nghĩ, chỉ cần Bùi Từ còn giữ cái tính chẳng biết phong tình như thế, vậy thì cứ để cậu ta ăn, ăn chán rồi tự đi thôi, không thể có chuyện gì được!
Hơn nữa cậu ta chi tiền không ít, lại còn nhận lời giúp đỡ. Đến lúc đó, số tiền này sẽ dùng hết để mua quần áo cho Dạng Dạng!
***Note: Phương trung đội trưởng, suy nghĩ của anh quá nguy hiểm. Sau này đừng có mà hối hận ruột đều xanh đấy nhé !