Xuyên Thành Trà Xanh Phản Diện, Công Chúa Không Ngán Một Ai

Chương 48.




Đợt phát vật tư lần này chia theo năng suất làm việc, mà hai đội của Tả Dữu và Lưu Duyệt đều hoàn thành nhiệm vụ như yêu cầu nên nhận được hai phần khẩu phần đầy đủ.

 

“Có đợi mấy người kia về rồi cùng nấu không?” – Lưu Duyệt nhìn túi lương thực trong tay, hơi chần chừ.

 

Cô không hiểu lắm dụng ý của tổ chương trình, phát hai phần y chang nhau, cả gạo và mì đều có đủ.

 

Chẳng lẽ lần này không còn cảnh cả nhóm cùng nhau nấu ăn nữa?

 

Tả Dữu ngẩng đầu nhìn trời – trời sắp tối đen đến nơi rồi, còn chưa nấu thì không kịp.

 

“Thôi, mình nấu trước đi, cũng đâu biết mấy người kia về lúc nào.”

 

Vả lại, cô cũng không chắc mấy đội còn lại có hoàn thành nhiệm vụ không.

 

Nếu không thì cô cũng chẳng việc gì phải chia đồ ăn cho người ta cả.

 

Ôn Cảnh Hinh và Bạch Dữ An đều đồng ý.

 

Dù gì tổ chương trình cũng đang cố tách các đội ra, để ai nấy tự lo phần mình mà.

 

Thấy mọi người đồng thuận, Lưu Duyệt cũng gật đầu theo.

 

“Vậy nấu luôn đi, kết hợp hai phần lại nấu luôn cho đỡ tốn thời gian.”

 

Hai đội đồ ăn giống nhau gần hết, nấu chung cũng không ai bị thiệt.

 

Thế là bốn người cùng nhau vào bếp.

 

Khi nhóm của Tả Dữu gần nấu xong thì bên ngoài có tiếng động.

 

“Trình Hạc, anh… hộc… mau gỡ giúp tôi với, tôi… tôi hết chịu nổi rồi!”

 

Hoắc Uyển Uyển mệt đến mức lưng sắp gãy.

 

Trình Hạc đã cắt đậu cả buổi trưa, bản thân cũng đang mệt không thở nổi.

 

“Cô tự quăng cái giỏ xuống đất không phải xong à?”

 

Mồm thì càu nhàu, nhưng tay vẫn chịu khó đỡ lấy cái sọt cho Uyển Uyển.

 

“Cũng tại anh đó! Ai kêu anh cắt như điên, tôi đâu biết trong sọt có bao nhiêu đậu chứ!”

 

Cô nghi là sọt này ít nhất cũng hơn 30kg!

 

Cô thật sự nghi ngờ Trình Hạc cố ý hại mình.

 

Sau một câu càm ràm, Hoắc Uyển Uyển mệt đến nói không ra hơi, hai người ngồi bệt xuống sân th* d*c.

 

Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ cũng về tới không lâu sau đó.

 

Nhìn thấy Lăng Tiêu, Trình Hạc – dù mệt – cũng không nhịn được mà bật cười.

 

“Lăng Tiêu, anh đã trải qua cái gì thế? Nhìn cái bộ dạng này…”

 

Giờ phút này, Lăng Tiêu không còn chút khí chất của một thần tượng.

 

Anh giống như vừa ngã nhào ngoài ruộng, tóc tai, mặt mũi, cả nửa người đều dính bùn đất, thảm không tả nổi.

 

Nghe tiếng cười của Trình Hạc, Lăng Tiêu mặt càng đen lại.

 

Anh trừng mắt nhìn Trình Hạc:

 

“Liên quan gì tới câu!”

 

Nói xong hầm hầm bỏ đi.

 

Trong sân, tiếng cười của Trình Hạc làm mấy người trong bếp cũng tò mò.

 

Tả Dữu nhịn không nổi chạy ra hóng, vừa nhìn thấy “tạo hình” độc lạ của Lăng Tiêu là cô bật cười phì.

 

“Có chuyện gì vậy?” – Ôn Cảnh Hinh đang nhóm lửa bên cạnh hỏi.

 

Tả Dữu vừa quay vào vừa nói:

 

“Chỉ là thấy một tạo hình nghệ thuật sống động, cảm giác quá choáng nên không nhịn được thôi.”

 

【 Haha trời ơi, “tạo hình nghệ thuật” nghe muốn xỉu. Nghệ sĩ nghệ thuật còn chưa chắc làm ra cái này đâu! 】

 

【 Lăng Tiêu... ừm… đúng là không còn thần tượng ánh sáng nữa rồi. 】

 

【 Không không, vẫn khác. Người thường đâu có tự chọn cái sọt rồi nhảy thẳng xuống ruộng như ảnh. 】

 

Có vài người đang xem live của Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ nên còn bắt trọn khoảnh khắc Lăng Tiêu tự khiêng đòn gánh rồi ngã sấp mặt xuống ruộng.

 

Nói thật, bờ ruộng đó đâu có hẹp đến mức dễ té, hoàn toàn do Lăng Tiêu tự chọn cái sọt nặng quá mà rớt.

 

Nghĩ đến cảnh hai sọt hạt thóc bị rải hết xuống nước, nhìn mặt mấy người địa phương xót xa đến mức nào, nhiều người xem bắt đầu chỉ trích Lăng Tiêu.

 

【 Người địa phương đã nói rồi, khiêng cùng Lan Thanh Vũ cho đỡ nặng, ảnh còn cố tỏ ra gánh một mình, rồi giờ thì sao? 】

 

Muốn thể hiện điều gì đó, chính là vấn đề lớn đây.

 

Vừa thấy những lời này, fan của hắn lập tức nổi giận, điên cuồng chửi Lan Thanh Vũ ngay trong bình luận:

 

【 Không phải tại con nhỏ Lan Thanh Vũ đó thì là ai! 】

 

【 Nếu không phải cổ giả vờ đáng thương, anh tui sao phải tự mình vác hai sọt thóc nặng như vậy! 】

 

Hồi đó, sau khi rời khỏi trại trẻ, Lan Thanh Vũ bưng một ly nước tới đưa cho Lăng Tiêu – lúc đó đang ngồi nghỉ bên bờ ruộng.

 

Lăng Tiêu vừa thấy, cảm động không thôi.

 

Cho nên khi nãy Thanh Vũ nói là có chút việc phải quay lại, thật ra là quay lại lấy nước cho anh.

 

Khoảnh khắc đó, tình cảm Lăng Tiêu dành cho Lan Thanh Vũ gần như dâng trào đến đỉnh điểm.

 

Cho nên khi cô vừa nói tay bị rơm cắt xước, vừa đau vừa ngứa, Lăng Tiêu lập tức xúc động.

 

“Vậy em cứ nghỉ ngơi đi, mấy sọt thóc này để anh vác.”

 

Lan Thanh Vũ đương nhiên là "kiên quyết" từ chối:

 

“Không sao đâu ạ! Em thật ra không bị thương nặng gì hết, chỉ bị xước nhẹ thôi, không đáng kể.”

 

“Hơn nữa đây là nhiệm vụ của hai đứa mình, sao em có thể để một mình anh làm hết được chứ? Em biết anh tốt lắm, nhưng anh cũng rất mệt rồi, em không thể để anh gồng gánh hết nhiệm vụ được.”

 

Nếu cô không nói hai câu sau thì còn ổn, đằng này vừa nói xong thì Lăng Tiêu đương nhiên không thể tỏ ra yếu đuối được.

 

“Không sao đâu, anh nghỉ chút là khỏe, nhìn thì nhiều vậy thôi chứ không nặng lắm, anh có thể vác về một mình.”

 

“Nhưng mà…” – Lan Thanh Vũ còn định nói gì đó, nhưng bị Lăng Tiêu cắt ngang: “Vậy quyết định vậy đi.”

 

Cuối cùng, cô không nói gì nữa, chỉ khẽ cau mày ra vẻ ngượng ngùng.

 

Chỉ có điều, chỉ mình cô biết — lúc nghe Lăng Tiêu đồng ý tự mình vác hết hai sọt thóc về, trong lòng cô nhẹ nhõm hẳn.

 

Lúc đó trên livestream, fan còn đang khen ngợi anh trai nhà mình tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người.

 

Nhưng đến khi Lăng Tiêu oằn lưng vác hai sọt thóc ra khỏi ruộng, không khí liền thay đổi – bắt đầu có người đổ thừa và chửi bới Lan Thanh Vũ.

 

Lan Thanh Vũ đi sau Lăng Tiêu về, chậm hơn anh hai phút vì còn phải dọn dẹp mớ rơm rạ anh bỏ lại và xin lỗi mấy người địa phương.

 

Chỉ nghĩ đến cảnh bị nhóm người địa phương bao vây mắng nhiếc là máu trong người cô sôi sục.

 

Cái tên Lăng Tiêu này, cao to như thế mà lại vô dụng đến vậy!

 

“Ha ha ha, Lan Thanh Vũ, Lăng Tiêu rốt cuộc là bị gì vậy? Sao lại thành ra như vậy?” –

 

Trình Hạc vẫn còn cười toe toét, vừa thấy Lan Thanh Vũ bước vào đã bắt đầu hỏi dồn.

 

Lan Thanh Vũ giờ phút này đang bực bội muốn chết, chỉ có thể gượng gạo nặn ra nụ cười.

 

“Không có gì đâu, chỉ là chút ngoài ý muốn thôi.”

 

“Chứ rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tò mò chết đi được!”

 

Thấy Trình Hạc vẫn chưa hiểu ý, hỏi không biết mệt, Hoắc Uyển Uyển bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không nổi.

 

“Thôi được rồi, nói lắm quá à. Không đói bụng sao? Mau đi hỏi xem tối nay ăn gì đi!”

 

Hoắc Uyển Uyển vừa nói xong, Trình Hạc tự nhiên cảm thấy đói thật.

 

Cộng thêm lúc đói thì mũi nhạy hơn, vừa hít đã nghe thấy mùi thơm từ bếp bay ra.

 

“Ủa, bọn họ nấu cơm luôn rồi hả? Vậy để tôi qua xem ăn gì!”

 

Nói xong, Trình Hạc hí hửng chạy biến về phía bếp.

 

Vừa thấy hắn đi khuất, Hoắc Uyển Uyển liền nhào tới bên Lan Thanh Vũ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Chị Thanh Vũ, chị có bị thương không ạ?”

 

Lan Thanh Vũ lắc đầu, thật ra giờ cô chẳng có tâm trạng mà nói gì thêm.

 

Cô chỉ muốn mau chóng về phòng thay bộ đồ khác, cả người dính đầy mồ hôi sắp chịu không nổi nữa rồi.

 

Chỉ tiếc là Hoắc Uyển Uyển không có mắt nhìn tình huống.

 

Vẫn ra vẻ ân cần, lôi kéo cô vào ngồi ở một cái chòi nhỏ.

 

“Chị Thanh Vũ, ngồi đây đi ạ, để em rót cho chị ly nước, chị làm ngoài trời lâu như vậy chắc khát lắm rồi.”

 

Lan Thanh Vũ không tiện né tránh trước máy quay, chỉ có thể để bị kéo vào.

 

Cũng may chỗ này đèn khá tối, lại không nằm trong góc quay nên cô cũng không cần phải duy trì hình tượng “dịu dàng” nữa.

 

Vừa ngồi xuống, gương mặt cô lập tức lạnh như tiền.

 

“Chị uống nước nè.” – Hoắc Uyển Uyển đưa ly nước đến tay, Lan Thanh Vũ mặt không cảm xúc đáp một câu cảm ơn.

 

Hoắc Uyển Uyển cũng không để ý biểu cảm lạnh nhạt đó, tiếp tục lải nhải.

 

Ban đầu là kể xấu Trình Hạc ích kỷ bắt cô làm việc nặng, rồi lại kể nhóm cô và Thanh Vũ hôm nay cực khổ thế nào, nói chung là toàn oán than.

 

Nói một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu hạ giọng, thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy:

 

“Chị Thanh Vũ, em thấy đạo diễn thiệt bất công luôn á!”

 

Lan Thanh Vũ hơi nhướng mày, trong lòng cười khẩy.

 

Cô biết ngay Hoắc Uyển Uyển không đời nào vô duyên vô cớ kéo cô ra đây, quả nhiên là có chuyện.

 

Cô đương nhiên không dại gì hùa theo, chỉ giả vờ bất đắc dĩ: “Quy tắc là quy tắc mà em…”

 

“Quy tắc cái gì mà quy tắc!”

 

– Hoắc Uyển Uyển nghiến răng, “Chị đừng nói em không biết thân phận chị nha! Đạo diễn rõ ràng bị Tả Dữu nhà giàu kia mua chuộc rồi!”

 

Từ lúc bị Tả Dữu mỉa mai là “nhà quê chưa từng thấy siêu xe”, Hoắc Uyển Uyển về sau liền lén tra xe của anh trai Tả Dữu.

 

Vừa tra xong thì hoảng hồn – cái xe đó đắt không tưởng!

 

Từ lúc đó, cô mới nhận ra – Tả Dữu đúng là xuất thân nhà giàu.

 

Nhưng có tiền thì đã sao?

 

Cũng chỉ là kiểu nhà giàu mới nổi mà thôi.

 

So với thân phận thật sự của Lan Thanh Vũ, căn bản không đáng nhắc tới.

 

Cho nên lần này không được phân đến nhiệm vụ nhẹ nhàng, Hoắc Uyển Uyển càng nghĩ càng thấy bức xúc.

 

Đặc biệt là khi thấy Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh lại được phân công chặt củi – nhiệm vụ nhẹ nhất, trong khi cô và Thanh Vũ thì phải làm việc nặng nhất!

 

Cô không tin là Tả Dữu chỉ đơn thuần may mắn.

 

Rõ ràng là đạo diễn đã sớm thông đồng với cô ta, chứ chẳng có ai may đến vậy!

 

Lan Thanh Vũ nghe xong, nhướng mày, ra vẻ chần chừ: “Không phải đâu Uyển Uyển, em nghĩ nhiều rồi đó…”

 

“Trời ơi sao mà không được! Chị tin em đi, em đã tra rồi, nhà Tả Dữu là dạng nhà giàu mới nổi siêu nhiều tiền luôn! Chắc chắn họ bỏ tiền ra mua thông tin từ đạo diễn, chứ không ai mà may mắn kiểu đó!”

 

“Nhưng mà… nếu đúng như vậy thì cũng đâu làm gì được đâu.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận