Thái độ của Lan Thanh Vũ khiến Hoắc Uyển Uyển ngẩn ra.
Cô cứ tưởng với thân phận của Thanh Vũ, chị sẽ nghĩ cách "dằn mặt" Tả Dữu chứ?
Lan Thanh Vũ đâu có nhìn không ra mưu đồ nhỏ của cô em này.
Trong lòng cô khinh bỉ: tưởng tôi là con cờ để cô xài à? Cô vẫn còn non lắm.
Ngược lại, nếu Uyển Uyển chủ động ra mặt, cô cũng chẳng ngại mượn tay cô ta chơi Tả Dữu một vố.
Chỉ cần khiến Tả Dữu tức đến nghẹt thở, cô liền thấy sướng trong lòng.
“Uyển Uyển, em vào showbiz lâu rồi, chắc hiểu rõ hơn chị. Mình với Tả Dữu đang cùng quay chung một show, nếu mình làm lớn chuyện thì có khi ảnh hưởng cả ekip. Vì nể tâm huyết của mọi người, thôi mình nhịn một chút…”
“Dù sao khán giả họ sáng suốt lắm, không ai chịu nổi kiểu phá quy tắc thế này đâu. Chỉ cần họ biết chuyện, chắc chắn sẽ không để yên cho Tả Dữu đâu.”
Nói xong, Lan Thanh Vũ thông minh ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Cô đã nói rõ ràng vậy rồi, Hoắc Uyển Uyển nên biết phải làm gì.
Quả thật, Hoắc Uyển Uyển không ngu tới mức đó.
Nghe xong lời Thanh Vũ, cô lập tức hiểu ra.
Đúng rồi! Chị ấy nói đúng.
Nếu tự tay làm chuyện này sẽ dễ bị phản ngược.
Vậy chi bằng tung tin ra ngoài để người khác chửi Tả Dữu giùm — chẳng phải quá hoàn hảo sao?
Ý tưởng này khiến tâm trạng Hoắc Uyển Uyển vui lên hẳn.
Còn đang định mở miệng thì từ bếp vọng ra tiếng hét kinh ngạc của Trình Hạc:
“Cái gì! Không có cơm cho tụi tôi!? Tại sao chứ!?”
Gì cơ!?
Không có cơmh!?
Hoắc Uyển Uyển nhíu mày — chuyện quái gì thế này!?
Không phải là Tả Dữu với mấy người đó lười tới mức không thèm nấu cơm cho bọn họ đó chứ?
Gì vậy trời!
Hoắc Uyển Uyển tức đến muốn phát điên, giọng gắt gỏng nói với Lan Thanh Vũ:
“Chị Thanh Vũ, em qua xem Tả Dữu đang giở trò gì đây!”
Nói xong liền hấp tấp chạy đi.
Lan Thanh Vũ cũng đứng dậy đi rửa mặt.
Đã có Hoắc Uyển Uyển đi xử lý, cô đương nhiên khỏi cần đi theo.
Còn ở bếp bên này.
Lúc đầu Trình Hạc còn ngây thơ tưởng rằng Tả Dữu với Lưu Duyệt vì thấy nhóm họ chưa về nên tốt bụng nấu ăn trước, chờ mọi người cùng ăn.
Nghĩ lại, khách mời thế này là ổn rồi.
Làm xong nhiệm vụ thì có cơm ăn, quá là đã đời.
Vì thế lúc chạy tới, mặt hắn còn nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng khi mở miệng hỏi tối nay ăn gì, lại thấy Lưu Duyệt hơi ngập ngừng:
“Ờm, chúng tôi tối nay ăn mấy món này.”
Gì mà “chúng tôi ăn mấy món này”? Là ý gì?
Trình Hạc còn chưa nhận ra có gì đó sai sai, nên vô tư đáp lại:
“Ờ đúng rồi, tôi biết là ăn mấy món này, ý tôi là hỏi là món gì cơ mà?”
Lưu Duyệt thấy hắn vẫn không hiểu ý, bỗng nhiên không biết nên mở lời thế nào.
Tả Dữu thì không chịu nổi cái bộ dạng ngốc nghếch đó nữa, liền nói thẳng — dù lời có hơi tàn nhẫn:
“Ý là, cơm này bọn tôi nấu cho tổ mình, tôi với Lưu Duyệt ăn. Còn mấy người ăn gì thì tuỳ, hỏi tụi tôi thì tụi tôi chịu luôn á.”
Tả Dữu mặt tỉnh bơ, nhưng câu nói thì phũ không tưởng.
Trình Hạc nghe xong liền bùng nổ:
“Ý là mấy người chỉ nấu phần mình, không nấu phần bọn tôi?!”
Nhìn mặt Trình Hạc ngỡ ngàng không tin nổi, Lưu Duyệt với Bạch Dữ An cũng hơi ngại.
Còn Ôn Cảnh Hinh thì cúi đầu nhóm bếp, coi như không thấy gì.
Riêng Tả Dữu chẳng hề sợ:
“Khoan đã, tụi tôi có nghĩa vụ phải nấu cơm cho mấy người hả?”
Trình Hạc bị hỏi đến á khẩu, không biết trả lời sao.
Dù có vô tư thì cũng không đến mức mặt dày như vậy.
Hơn nữa, Tả Dữu nói cũng đâu sai.
Người ta đâu có nghĩa vụ gì đâu?
Hắn gãi đầu lúng túng, chuẩn bị nói gì đó thì từ phía sau vang lên giọng bực tức của Hoắc Uyển Uyển:
“Nếu các người đã nấu cơm, thì nấu thêm phần tụi này luôn đi chứ? Chỉ là tiện tay thôi mà, chút xíu việc mà cũng không giúp, Tả Dữu, cậu ích kỷ quá mức rồi đó!”
Vừa đến nơi là nghe Tả Dữu nói với vẻ rất hợp lý.
Ích kỷ mà còn dám nói đúng lắm à!
Hoắc Uyển Uyển như thể nắm được điểm yếu chí mạng, cười khẩy:
“Cho dù tụi tôi không giúp nấu ăn, nhưng cũng đều quay chung một show, ít ra cũng là đồng nghiệp. Cậu vậy mà đến chuyện nhỏ giúp đỡ nhau cũng không làm được, Tả Dữu, cậu sống mà ích kỷ đến mức này, tôi đúng là cạn lời!”
Cô nói đầy chính nghĩa, tưởng đâu đang nói thay bao khán giả đang xem livestream.
Nhưng trái với tưởng tượng của cô, bình luận trong livestream lại theo hướng hoàn toàn ngược lại:
【Ủa gì vậy trời, Hoắc Uyển Uyển bị gì thế? Trước còn thấy ấn tượng ổn, giờ lên tiếng là y như đạo đức giả. Tôi ghét nhất kiểu người ép đạo đức người khác!】
【Cô ta nói ra sao nghe hợp lý vậy trời, hết hồn ghê á!】
Người xem livestream ai cũng biết quy tắc của chương trình: mỗi đội chỉ cần lo ăn ở đi lại cho chính đội mình là được.
Nên việc Tả Dữu và nhóm cô chỉ nấu phần mình là hoàn toàn hợp lý.
【Cô này không nghe đạo diễn phổ biến quy tắc hả? Ban trưa đạo diễn có nói rõ rồi, hoàn thành nhiệm vụ mới được lấy lương thực. Hai đội Tả Dữu về xong là đi nộp nhiệm vụ liền. Còn cô thì về kéo Thanh Vũ đi lén lút tám chuyện, xong quay qua trách người ta không nấu cơm? Quá mặt dày rồi!】
【Thật hết chỗ nói!】
Dĩ nhiên vẫn có fan của Hoắc Uyển Uyển bênh vực: nói cô chỉ không hiểu quy tắc thôi, tính cô vốn thẳng thắn nên mới lỡ lời, chứ không cố ý nhắm vào Tả Dữu.
【Ủa ai rảnh quan tâm cô là em gái nhỏ gì, người ta đâu phải ba mẹ cô mà phải nhường nhịn? Giúp là tình cảm, không giúp cũng đâu sai, mắc gì đòi hỏi?】
Fan Hoắc Uyển Uyển bị phản đối quá trời, đành câm nín.
Còn Hoắc Uyển Uyển vẫn tưởng Tả Dữu không phản bác là bị mình nói trúng tim đen, đang xấu hổ.
Ai ngờ ngay giây tiếp theo, Tả Dữu nhìn cô trái phải rồi tặc lưỡi nói:
“Quả nhiên một bên da mặt dày, một bên thì không biết xấu hổ. Sao cô làm được vậy hay vậy?”
Hoắc Uyển Uyển nhận ra bị mỉa, mặt đỏ bừng vì tức:
“Tả Dữu, cậu mắng người hả?!”
“Tôi mắng hồi nào? Tôi chỉ trình bày sự thật là mặt cô hai bên không đều độ dày thôi. Mắng gì mà mắng? Cô mới nãy mắng tôi ích kỷ, tôi đâu có nói gì. Lưu Duyệt, tôi thật sự quá đáng vậy sao?”
Tả Dữu nói xong còn dựa vào vai Lưu Duyệt, tỏ vẻ đáng thương hỏi.
【HAHAHA, sao mùi “trà xanh” bốc lên vậy? Nhưng mà tôi mê thật sự!】
【Đối phó với loại không biết xấu hổ như Hoắc Uyển Uyển, chỉ có thể mặt dày hơn mới trị được. Tả Dữu làm quá đỉnh!】
【Lần đầu tiên thấy “trà nghệ” biểu diễn mà vui quá trời luôn, coi mà đã con mắt!】
Bình luận cười vang cả phòng. Lưu Duyệt cũng nhịn không được bật cười.
Nhưng thấy ánh mắt như phun lửa của Hoắc Uyển Uyển đối diện, cô đành ho nhẹ, nói:
“Khụ, tôi thấy sau này có gì thì hỏi đạo diễn trước là được.”
Nói đến mức này rồi, người không ngốc chắc cũng hiểu chuyện.
Trình Hạc không ngốc, xoay người chạy đi hỏi đạo diễn liền.
Chỉ có Hoắc Uyển Uyển vẫn cứng đầu, vẫn tin rằng Tả Dữu đang cố tình trốn tránh trách nhiệm, dùng lý do để che đậy sự ích kỷ của họ.
Cô nghiến răng nhìn Tả Dữu, nói bằng giọng đầy ám chỉ:
“Mấy chuyện cậu làm sau lưng, tôi đều biết hết rồi!”
Cô tưởng nhà mình có tiền mua chuộc đạo diễn thì muốn làm gì cũng được chắc?
Đợi xem, tối nay cô sẽ kể hết mọi chuyện cho người khác!
Tả Dữu chớp mắt, nhìn cô với vẻ "muốn nói gì thì nói", không hề có chút hoảng loạn.
Chính Tả Dữu cũng không biết mình làm gì sau lưng, mà Hoắc Uyển Uyển lại "biết", cô thật tò mò.
Còn Hoắc Uyển Uyển thì ngơ ngác vì không thấy Tả Dữu chột dạ chút nào.
Ngay lúc này, bên kia Trình Hạc đột nhiên hét toáng lên:
“Trời ơi đạo diễn, sao ông không nói sớm chút chứ, chơi gì ác vậy!”
Vừa kêu xong, Trình Hạc đã chạy tới kéo Hoắc Uyển Uyển định chuồn gấp.
Hoắc Uyển Uyển bị kéo đi, mặt mũi đầy mù mờ.
Thấy hắn kéo đi ra tận sân, lúc này trời cũng sắp tối rồi, cô hoảng:
“Trình Hạc, anh làm gì vậy? Anh điên rồi hả?!”
“Tôi điên chỗ nào mà điên? Không phải tôi, là bên đó mới đáng điên ấy chứ!”
Trình Hạc thấy Hoắc Uyển Uyển còn chưa hiểu gì, vừa kéo cô ra ngoài vừa nói nhanh: “Đạo diễn bảo rồi, hôm nay mà không hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ là bữa tối khỏi có nhé!”
Hoắc Uyển Uyển mất vài giây mới tiêu hóa nổi lời này.
Ý là: đồ ăn hôm nay của tụi họ phải đổi bằng số nhiệm vụ hoàn thành trong ngày.
“Nhưng mình làm xong nhiệm vụ rồi mà?”
Cái giỏ đậu nặng ch*ch đó là mình gùi về mà!
Nhắc đến chuyện này, giọng Trình Hạc càng cáu.
“Mỗi ngày phải đủ 50 ký, cô mới gánh được chừng hai chục ký thôi, xong cái gì mà xong!”
Chiều nay anh còn cắt đậu nhiều vậy, kết quả Hoắc Uyển Uyển lại bảo là mình gùi không nổi, chỉ bốc đại một ít bỏ vô giỏ rồi vác về là xong.
Bây giờ thì hay rồi, tổ tiết mục mới cân xong cái giỏ, phát hiện chưa được một nửa chỉ tiêu.
Vậy nên cũng có nghĩa là: họ chỉ được một nửa khẩu phần ăn — tức là mỗi người chẳng có cái gì bỏ miệng luôn.
Tối nay ăn gì nữa chứ, chắc húp gió luôn quá.
Hoắc Uyển Uyển bị cái luật chơi này dọa sững người.
“Vậy là… tối nay chúng ta đói à?”
“Còn hỏi! Mau chạy đi gùi thêm đậu đi!”
Trình Hạc một tay xách giỏ, một tay kéo Hoắc Uyển Uyển lao về phía ruộng đậu.
Lúc này đầu óc Hoắc Uyển Uyển đã ngừng hoạt động, chỉ còn quay cuồng vì mấy cái quy tắc kỳ cục và mấy bữa ăn sắp mất.
Khi nghĩ tới những gì Tả Dữu nói với mình lúc nãy trong bếp, rồi nhớ lại bộ dạng mình lúc đó — tự tin, lý lẽ đầy mình — mặt cô lập tức đỏ rực lên.
Chắc chắn Tả Dữu đã biết mấy quy tắc đó từ sớm, vậy mà lại không thèm nói cho cô!
Ngược lại, còn ngồi đó xem cô làm trò cười.
Tả Dữu đúng là… độc miệng mà!
Nghĩ tới chuyện mình bẽ mặt trước bao nhiêu người, Hoắc Uyển Uyển chỉ muốn độn thổ cho xong.
Nhưng đồng thời, sự chán ghét và thù hằn của cô với Tả Dữu cũng bốc tới đỉnh điểm.
Cô nhất định sẽ bắt Tả Dữu phải trả giá vì dám cố tình nhìn mình mất mặt như vậy!